Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2014


               Năm mới CÔNG LÝ xin chúc tất cả bạn bè LƯ-QUẾ gần xa, trong Nam, ngoài Bắc cung gia quyến  luôn  MẠNH KHỎE , AN BÌNH,  NIÊM VUI, HẠNH PHÚC.
              Xin tặng các bạn mấy khổ thơ viết vội đêm cuối năm :


                                         THƠ VIẾT ĐÊM CUỐI NĂM

                            Hai nghìn mười bốn (2014) đến rồi
                       Ngựa phi nhanh cho cuộc đời thêm tươi
                            Kìa ai môi nở nụ cười
                       Lung linh ánh mắt sáng ngời nét xuân.
                                           * * *                
                                              
                             Bỗng dưng lòng rộn tiếng cười
                       Hóa ra đêm gặp lại người trong mơ
                             Bỗng dưng tìm bút làm thơ
                       Hóa ra già vẫn khù khờ.. ..muốn yêu .
                                          * * * 

                             Em như là hạt sương rơi
                       Tôi như chiếc lá lẻ loi bên đường
                             Người đi gửi chut vấn vương
                       Cho tôi say giấc vô thường trăm năm./.

  Đêm cuối cùng của năm 2014
  

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ



                                                 ĐÊM NOEL NĂM ẤY

                        Hà Nội bắt đầu vào đêm ,  giáng sinh đã cận kề , tôi rảo bước trên con phố Hàng Mã , đêm mai mới là đêm Noel , nhưng tối nay tôi lại có hứng muốn dạo quanh phố cổ Hà Nội để xem quang cảnh  phố xá Thủ đô đon chào ngày lễ Thánh ra sao . Trên con phố quen thuộc ấy đèn hoa rực rỡ, người đi tấp nập, dạo quanh một vòng qua mấy phố rồi tôi rẽ ra bờ hồ tìm một chỗ ghế đá còn bỏ trống  ngồi một mình lặng ngắm cảnh Hồ Gươm đã vào đêm. Nhìn cảnh tượng Hà Nôi đón ngày lễ Giáng sinh trong rực rỡ ánh đen màu, trong rộn rã tiếng cười của những nam thanh nữ tú đang dạo chơi, đùa vui trong niềm hạnh phúc bất tận kia, bất giác tôi nhơ lại  đêm đông năm ấy , một đêm Noel cách nay đã bôn mươi mốt năm.

       Đó là mùa đông năm 1972, thời kỳ đất nước còn chiến tranh và Ha Nôi của tôi đang còn chim trong khói lửa của đạn bom. Câu chuyên tôi đã trải nghiệm qua trong ngày và đêm ngày 24 tháng 12 năm ấy tưởng đã không còn trong ký ức tôi giờ đây lai hiện về cứ như là mới diến ra ngày nào gần đâu đây thôi.

      Năm 1972 tôi công tác tai Vụ Trung Quốc Bộ Nghoai giao, lúc ấy tôi làm công tác phiên dịch, tuy hầu hết cán bộ của Bộ NG đã đi sơ tán xa Hà Nôi nhưng tôi được phân công ở lại trực  ban để giữ liên hệ và lam việc với Sứ quán Trung quốc khi cần. Tôi lập gia đình vào thang hai năm 1971 sau khi công tác tài Sứ quán ta ở Bắc Kinh 4 năm.  Vợ tôi là một bác sỹ mới ra trường được điều về công tác tai C500 ( trường an ninh Công an ). Tháng 5 năm 1972 chung tôi sinh  con gái đầu lòng, Ông ngoai chau đặt tên là Hồng Mai ( hoa Mai đỏ ),  Mẹ cháu là Hồng Liên ( hoa sen đỏ). Cháu sinh ra trong những ngày tháng đất nước còn chiến tranh,  cuối năm 1972 Mỹ tăng cường ném bom miên bắc, leo thang dần tới ngoại vi Hà Nội. Vợ con tôi sơ tán theo cơ quan C500 lên xã Đức Giang huyện Đan Phương Hà Tây . Chiều ngày 24/12 tôi xin phép  Cơ quan cho tôi nghỉ để lên thăm vợ con nơi sơ tán.  3 giơ chiều hôm đó tôi đi xe đạp đèo theo gạo và dầu  để tiếp tế cho hai mẹ con, khi đó con gái tôi mới được 5 tháng tuổi. Những ngày đó máy bay Mỹ thường xuyên  ném bom, sử dụng cả B52 để ném bom Hà Nội, biết là nhiều hiểm nguy nhưng tôi vẫn cứ lên đương. Vừa đên Đức Giang nơi vợ tôi sơ tán thì có kẻng báo động máy bay Mỹ đến , nhưng không ngờ là chúng lại tới nem bom ngay một điểm ở xã Đức Giang nơi tôi vừa đến vì ở đó có một căn cứ Rada cua tên lửa phòng không. Trước khi kịp xuông hầm chữ A tôi còn nhìn thấy mấy chiếc phản lực tầm thấp của Mỹ lao xuông cắt bom, nghe thấy tiêng bom rơi ngay cận kề. Khỏang một giơ sau máy bay Mỹ bay đi tôi ra khỏi hầm , xung quanh là cảnh tương đổ nát , bom rơi ngay gần chỗ tôi trú ẩn, đúng vào một trương học cũ. Tôi chạy ngay về nhà bác nông dân nơi vợ con tôi ở nhờ, may là cả hai không hề gì vì đã xuống hầm. Chung tôi chưa kịp mừng rỡ vì được gặp nhau thì cơ quan có lệnh khẩn cấp sơ tán đi nơi khác. Vợ tôi phải ở lại nơi đó để chăm sóc nhưng người bị thương, vậy là tôi phải bế con gái mới 5 thang tuổi lên cabin một chiếc xe tải rời đi gấp cùng nhiều gia đình khác. Đến địa điểm mới chúng tôi lại được phân vào ở một gia đinh nông dân tai nơi mới thuộc xã Tam Thuấn cung trong tỉnh Ha Tây. Tôi rơi vào cảnh đàn ông chăm con, đói và mệt đã đành ,nhưng lo nhất là cháu không có sữa mẹ để bú, có một chị cùng cơ quan vợ tôi cũng có con nhỏ còn bú có cho cháu bú nhờ, nhưng nó không quen hơi sữa nên không chịu bú và cứ khóc mãi không thôi, tôi chỉ còn biết ôm con vào lòng vỗ cho nó ngủ, được một lúc thì cả hai bố con đều thiếp đi. Khi tỉnh lại tôi thấy tiếng người í ới tìm trẻ thơ, hóa ra là vợ tôi đã lên tới nơi và đang đi tìm hai bố con, lúc nay con tôi cũng thức giấc và cất lên tiếng khóc, chính vì nghe tiếng khóc ấy mà vợ tôi nhanh chóng tìm đến ngôi nhả tôi đang tạm trú. Vào được nhà gặp nhau chung tôi mừng mưng tủi tủi ôm chầm lấy nhau, vợ tôi vội cho con bú ngay, nhìn con gái ngủ yên trong lòng mẹ nó tôi mới trút được gánh năng lo âu, những giờ phút sau đó hai vợ chông cứ ôm lấy con và thao thức cho đến sáng, bên tai vẫn vẳng lại tiêng bom nổ liên hồi ở phia Hà Nôi. Lúc ấy chăng ai biết đó là đêm Noel ,chỉ biết là một đên mùa đông vô cùng khốc liệt. Cũng không thể ngờ là chỉ vài ngày sau thi Hiệp định đình chiến được ký kêt, miêm Bắc ngưng tiêng bom rơi và Ha Nôi trở lại nhưng ngày hòa binh...Cho đên tận hôm nay và mãi mãi sau này tôi không bao giờ quên được cái đêm mua đông giá buốt  ấy.
  Đó là một kỷ niệm về thơi Ha Nôi chiên tranh, bây giơ 40 năm sau Ha Nôi của tôi đã bao nhiêu đổi thay, từng góc phố ,từng con đường tôi đã đi qua, hôm nay vẫn những con đường ấy nhưng  đèn hoa rực rỡ, và nhưng khuôn mặt  vui tươi rạng rỡ , có lẽ nào ta có thể quên những gi đã trải qua? không, sẽ chẳng bao giơ quên được. Tôi kể câu chuyện này chỉ là để gợi lại một ký ức đã qua, nay thì tôi đã ngoải bảy mươi và con gái tôi cũng đã hơn 40 , đã có hai cháu một trai đã vào đai học và một chau gai 10 tuôi. Mỗi khi tôi nhắc lại kỷ niệm đó con gái tôi thường bảo " không ngờ Cha  Mẹ lại vất vả thế vì con, con sẽ không bao giơ quên công ơn dưỡng dục của cha mẹ ". Đêm Noel ở nhà tôi hôm nay còn vắng lặng ,nhưng tôi không buồn vì chỉ ít hôm n ữa thôi con gái tôi và hai cháu ngoại của tôi đang sống ở nước ngoài sẽ trở về và cả nhà sẽ đoàn tụ, ngày đó chẳng còn xa nữa.

                                                     Viết vào đêm trước Noel. 23/12/2013   Công Lý                                                

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

HOÀI CẢM


                                                         LỐI XƯA

                       Chiều buồn  sao nặng tâm tư
                       Mơ hồ nghe tiếng thu mưa dạt dào
                       Quạnh hưu tiếng gió lao xao
                       Thiết tha nghe vọng ngọt ngào lời xưa
                       Âm thầm đi giữa cơn mơ
                       Mùa thu xa vắng bây giờ còn đâu
                       Đò xưa đợi bến sông sâu
                       Lối xưa cỏ đã phai màu thời gian.
                       Nao nao lòng nhớ cố nhân
                       Buồn vui lắng đọng hoàng hôn vơi đày
                       Thời gian tựa cánh chim bay
                       Qua dần những tháng cùng ngày êm trôi
                       Hẹn nhau một kiếp xa xôi
                       Thấy nhau lần nữa người ơi, hãy chờ!

                                                                                                                  Một đêm đông.
                                                                                                                     (7/12/2013)

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO



            NẾU CÓ ƯỚC  MUỐN TRONG CUỘC ĐỜI NÀY..

             " Nếu có ước muốn trong cuộc đời này ", bạn sẽ ước gì đây ? Có thể mỗi người đều có ước muốn riêng của mình , có thể ước muốn chẳng ai giống ai, nhưng có lẽ chúng ta vẫn còn một ước muốn chung, đó có phải là  "ƯƠC MUỐN CHO THỜI GIAN TRỞ LẠI"..?

            " Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
            Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
            Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niêm
            Để nụ cười còn lắng mãi trên hàng mi
            Trên bờ môi, và  trong những kỷ niệm xưa .."

        Đó là lời bài hát " Mong ước kỷ niệm xưa " của  Xuân Phương.  Hàng năm cứ đến ngày lễ các nhà giáo ( 20-11) là tự nhiên tôi lại nhớ đến những kỷ niệm xưa , những kỷ niệm của một thời cắp sách tới trường, một thời tuổi thơ " vụng về " và "khờ dại ".
        Trong 70 mùa xuân của cuộc đời đã đi qua tôi luôn là người học trò. Những ngày bé thơ chập chững những bước đi đầu tiên , cha mẹ chính là người Thày người Cô đầu tiên của mình, dạy cho ta khôn lớn, dạy ta cách sống làm người, dạy cho ta những bước đi vững chắc, chắp cho ta đôi cánh để bay vào cuộc đời đày thử thách chông gai.  Ngày đầu tiên ta được cắp sách tới trường, biết bao bỡ ngỡ lạ lẫm, cô giáo đã dắt tay ta vào lớp, dạy ta những con chữ đầu tiên..đó là những tháng năm đất nước còn chiến tranh, đêm đêm ta phải lấy miêng cao su săm lốp bỏ đi đốt lên làm đuốc để tới trường làng học cùng chúng bạn. Rồi may mắn cũng đến, những ngày tháng tuổi thơ vô tư trôi qua trên mảnh đất Quế Lâm Xứ người, các Thày Cô đã  nuôi dạy ta trưởng thành, cho ta vốn kiến thức , hành trang để sau này ta bước vào cuộc đời mênh mông, rộng lớn. Những năm học ở trường Chu văn An, những ngày hè khó quên ấy vẫn còn trong ký ức ta, đi theo ta cùng năm tháng.  Kỷ niệm về mái trường xưa , về các Thày Cô ,về bè bạn thân thương chẳng bao giờ phai nhạt trong ký ức ta.

          Sẽ nhớ mãi kỷ niệm trường xưa đã qua
           Sẽ nhớ mãi Thày Cô ngày thơ đã xa
           Sẽ nhớ mãi những người bạn thân thiết
           Nỗi nhớ này  gửi vào trời mây bao la
           Và giữ mãi thẳm sâu trong cõi lòng ta.

     Trong một lần đi dự đám cưới con một người bạn thân, đang ngồi nhấp chén trà chuẩn bị vào bàn tiệc, bỗng  thấy một cô gái trạc ngoài 30 tuổi đến trước mặt  tôi rồi thốt lên " Em chào Thày ạ ", phút ngạc nhiên qua đi nhanh chóng ,tôi nhớ ngay người đứng trước mặt là một học trò của mình từ mấy năm trước. Những lúc như thế mới sực nhớ ra là mình đã từng làm Thày giáo, đã từng được đứng trên bục giảng. Kỷ niệm về những khoảnh khắc đó cũng rất sâu sắc và thú vị nữa. Khi làm người Thày dạy ngoại ngữ tiếng Trung cho các em học sinh của trương Đai hoc NG tôi đã cố  soạn một giáo án riêng, cố tìm một cách dạy riêng để làm sao cho các em dễ hiểu và vận dụng ngay được. Tôi thường gợi ý ra đề cho các em hội thoại với nhau hoàn toàn tự chủ, sáng tạo không gò bó theo khuôn khổ ngữ pháp nào ..và thế là trong cái lớp học ấy tôi dường như không phải là người Thày mà  chỉ là một học trò bình đẳng chuyện trò với các em bằng thư tiếng mà suốt mấy chuc năm tôi đã sử dung cho công việc của mình. Thật khó tin là những điều mà Thày Quý, cô Quế đã từng dạy bảo nay lai được tôi đem ra bảo ban các học trò của mình.

    " Học, học nữa , học mãi .." Đó là lời dạy của LeNin, hàng ngày tôi vẫn học, học từ sách vở, học từ những bài học của chính mình trong cuộc sống đã qua, tôi luôn tâm niệm ta sẽ luôn luôn  là người học trò nhỏ của các Thày Cô đi trước và mãi mãi là người học trò  trong cuộc đời mênh mông và rộng lớn này.

                                                                               Viết để nhớ các Thày Cô nhân ngày Nhà giáo.
                                                                                                    18/11/2013. Công Lý
       

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

ĐÔI BỜ


     Tôi  yêu âm nhạc, thích nghe nhạc trữ tinh đặc biệt là những bài hát trữ tình dân gian  của nước Nga. Tôi không được học đại học và sông lâu ở nước Nga , thời gian tôi ở lâu nhất là một tháng. Đó là vào mùa thu năm 1985, tôi được cử đi  cùng một số cán bộ cấp vụ của Bộ NG sang NGA ( khi đó còn là Liên Xô) theo học một lớp đặc biệt do Bô ngoại giao LX tổ chức về nội dung "Cải tổ" do Tổng bí thư GOOCBACHEP khởi xướng. Những ngày tháng đó là thời gian ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc đối với tôi. Tôi đã đến Quảng trường đỏ Kremlin và nhiều nơi nổi tiêng khác ở Mascova , tôi nhiều lân đi dọc theo con sông Volga ngắm cảnh hoàng hôn chiều tà, những lúc ấy bài hát "ĐÔI BỜ" lại vang lên bên tai tôi. Giờ đây kỷ niệm  94 năm cách mạng tháng mười và sắp đón Tông thống Nga Putin, tôi bỗng nhớ nước Nga và trong một buổi chiều cuối thu se lạnh tôi lại ngồi nghe  bài hát " ĐÔI BỜ" quen thuộc, bài hát quá gần gũi thân thiết với bè bạn Cu lo chung ta.

     Bên tai tôi giai điều êm đềm của bài ca vang lên :

   Đêm dài qua dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
   Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phuc nhất đời...
   .....
   Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.

       Bài hát này đến với Việt Nam ta khá lâu rồi . Thực ra trong tiêng Nga bài hát có tên " Em và Anh đôi bờ một dòng sông" . Bài hát có xuất xứ tử bộ phim " Khát nước " của LX năm 1960 do nhạc sỹ Andray Yakovlevich Eshpai sáng tác với phần lời của Mikhailovich Pozhenyan. Bài hát kể về câu chuyện một cô gái Nga chờ người yêu bên dòng sông, mặc dù vô vọng nhưng trong lòng cô gái vẫn cháy bỏng niềm tin và tha thiết chờ đơi :

      Bên dòng sông sánh vai nhau
      Đôi đôi bước theo dòng
      Mình em riêng đứng ngóng trông anh , với tình yêu thiết tha
      Một dòng sông sóng nước bao la, ĐÔI BỜ ĐÂU CÁCH XA.

 Một tình yêu đẹp như thế. một tấm lòng yêu thương như thế thì dù có đôi bờ kia ngăn cách , với họ thì  " ĐÔI BỜ ĐÂU CÁCH XA " và họ vẫn sẽ đến được với nhau để sông mãi bên nhau trọn đời.
 
     Tôi không nhớ rõ tác giả dịch lời bài hát Nga này sang lời Việt là ai, có người nói, lời Việt thực ra không hoàn toàn đúng như lời tiếng Nga của bài hát , nhưng tôi cho là dich sang tiêng Việt như vậy là hay,  là phù hợp với nội dung của bài hát.
     Nước NGA xa xôi mà gần gũi, con người Nga giản dị chân thực. Mặc dù không được sông nhiều năm ở đó nhưng thời gian chỉ một tháng cũng để lại trong tôi biết bao ký ức êm đẹp  và vô cùng thân thiết, những rừng cây bạch dương mùa đông về tuyết phủ trăng xóa , rượu Voka mùi vi quen thuộc và những cô gái Nga nữa chứ ..vẻ dịu dàng , quyến rũ của họ khiến ta khó mà không để mắt cho đươc ...
   
     Con sông Volga hùng ví chảy qua Thủ đô Mascova xinh đẹp , đôi bờ sông ấy đã chứng kiến biết bao cuộc chia ly rồi hội ngộ  của những cặp đôi  nam thanh nữ tú cả người NGA và người VIỆT. Đối với tất cả những cặp đôi trên thế gian này thì với họ  " ĐÔI BỜ ĐÂU CÁCH XA. "

                                                                                                               10/11/2013 , Công Lý
                                                                                                  Viết trong một ngày nhớ về nước NGA

   TB : Tôi không biết tiếng Nga , nhờ các bạn viết thêm tên và lời bài hát  bằng tiếng Nga, mong được bổ xung thêm về lai lịch của bài hát mà tôi rất yêu thích này. Cám ơn, Công Lý.

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

TÌNH ĐỜI

                                NỢ ĐỜI MỘT CHỮ  "TÌNH"

         Cổ nhân từng nói :
                           " Thế gian vạn sự như bào ảnh
                            Thiên kiếp duy dư nhất phiến TÌNH "
        Triết lý nhà PHẬT cũng răn dạy :
                           " Cuộc đời có có, không không
                           Trăm năm còn lại TẤM LÒNG mà thôi "
       Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn cũng khuyên ta :
                            " Sống trên đời phải có một TẤM LÒNG .... để gió cuốn đi "

   Trong cuộc sống quả là không thể thiếu một chữ " TÌNH". Những ngày thu vừa qua chúng ta đã được chứng kiến chữ "TÌNH" ấy, cũng là TẤM LÒNG của muôn con dân đất Việt đối với sự ra đi vào cõi vĩnh hằng của vị Đại tướng của nhân dân. Cảnh tượng hàng vạn người im lặng xếp hàng dài tới ngôi nhà 30 Hoàng Diệu nơi trú ngụ nhiều năm qua của Bác GIÁP để nghiêng mình tiễn biệt bên di ảnh của Người vẫn còn đọng lại trong tâm trí ta chẳng thể phai nhạt. Nhớ lại  khi đoàn người xếp hàng trật tự bước đi chờ tới lượt mình, một số cháu sinh viên trẻ đã rủ nhau chuẩn bị những chai nước ngọt, những chiếc bánh mỳ để làm bớt đi cái đói cái mệt của đoàn người đến viếng Bác Giáp , nhìn cảnh ấy trong lòng chúng ta không thể không rộn lên một chữ "TÌNH". Có một nhà báo đã phỏng vấn một cô sinh viên trẻ đang tất bật  cùng đám bạn hữu lo miếng cơm ,ngụm nước cho bà con, nhà báo hỏi " các cháu làm thế có phải  là do Đoàn  Thanh niên tổ chức ,đông viên không? cô bé trả lời " không, tự chúng cháu làm thôi ", lại hỏi " có phải vì các cháu yêu nước không ? ",trả lởi " Không, chúng cháu chỉ yêu Bác Giáp thôi" . Lời đáp là chân thực và hồn nhiên, đó chẳng phải chứa đày ắp một chữ "TÌNH" sao ? Nhân dân là thế ,tình đời là thế nhưng còn những người có chức có quyền tối cao trong tay thì sao, họ cũng đến viếng với vẻ măt đăm chiêu, không biết họ có  thấy ngượng với những ứng xử, những quyết định  như cố tình rút ngắn ngày treo cở rủ quốc tang, cắt bớt chưng trình truyền hình tai chỗ về đám tang không ? hẳn là họ đã quên đi chữ "TÌNH". Đó là tình đồng bào,tình đồng chí, đồng đội.Thôi hãy cứđể cho non sông, trời đất này phán xét !

      Buổi tối ngày thứ bảy, khi đang theo dõi một trương trình trên Tivi nói về căn bênh ung thư hiểm nghèo, tôi bỗng lặng người đi khi nghe thốt lên một tiếng kêu của trẻ nhỏ " Mẹ ơi ,con đau quá ". Em bé trong đoạn phim ấy chỉ 3, 4 tuổi , tiếng kêu não lòng của em khi bị căn bệnh ung thư hành hạ đã rúng đông tâm can các bậc làm cha mẹ ,khiến ta phải đặt câu hỏi " thảm cảnh ấy ai gây ra, ai phải chịu trách nhiệm ?" Chẳng phải là do những kẻ chỉ vì hám đông tiền bất kể hậu quả sinh thái, mạng người đổ bưa bãi rác thải với đay rãy các chất gây ung thư ra môi trường đó sao? Mấy chuc năm trước làm gì có cảnh tượng cả làng, cả xom đêu mắc bệnh ung thư, cả một gia đình đều chết vì ung thư, những kẻ ngồi trễm trệ trên ghé cao kia. được " lại quả " bao nhiêu đồng tiền bẩn thỉu từ nhưng công ty làm ăn bậy bạ kia liệu có chịu trách nhiêm gi không, họ đâu còn chút "TÌNH NGƯƠI" nào.  Trong khi Họ để cho những  công ty nhà nước thất thoát hàng nghin tỉ đồng , trốn thuế hàng nghìn tỉ đông, có kẻ giám đóc hưởng lương một năm mấy ty đồng.. họ có biết ở trên vùng cao còn bao nhiêu cháu bé không có đủ áo mặc khi cái rét cắt thit ập tới, họ có biết ỏ vùng bão lũ miền trung có gia đình nọ hai vợ chồng 3 đứa con gió bão thổi bay hết nhà cửa ,không còn gi để ăn, không biết đồ cứu trợ ở đâu mà khi một cô phong viên hỏi một cháu gái con của cặp vợ chông nông dân ấy : "hàng ngày cháu  ăn cơm với gi ?" , cháu bé hở cả hàm răng sún nói rành rọt " cháu chỉ ăn cơm với muối ớt ", nghe lời nói ấy bà mẹ lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng lạ là cô phóng viên Khánh Huyền ấy vẻ mặt vẫn tươi cười, cô ấy đến với gia đình chỉ để làm chương trình cho mùi mẫn, tuyệt không thấy đem theo tí chút quà cứu trợ nào. Cho hay chữ " TÌNH" kia cũng có ba bảy đường.

      Còn biết bao ngang trái trên cuộc đời này, những người cầm cân nảy mực đang ngồi trên cao chót vót kia sao có thể để cho đất nước điêu tàn  đến nỗi đạo đức suy đồi, phẩm giá con ngừoi bị trà đạp , con giết cha , bệnh nhân bị bác sĩ làm chết vứt xác trôi sông..Họ vẫn ung dung ngồi  đấy, vị Bộ trương VPCP còn nói rằng "thay vì Bộ trưởng y tế từ chức  thì cứ để cho Bà ấy  cơ hội làm lại từ đầu " Liệu bà ấy có làm được điều gì tốt hơn không đây ? Nghe nói trong kỳ họp Quốc Hội đang diễn ra , có vài vị đai biều đã nói thầm thì với nhau  : trong tình hình đất nước thế này mà sao vẫn giữ mãi quy định  các UVBCT khi về hưu mỗi người được chia 500 mét đất ở khu Hồ Tây , sao không đem đất ấy mà chia cho dân nghèo, bớt chút tiền của hỗ trợ vùng cao, vùng lụt để trẻ em có manh áo chống rét, để em bé kia không phải chỉ mãi  ăn cơm với muối ớt nữa ?

     Vẫn biết rồi mọi thứ trên đời đều sẽ trở thành hư không thôi, nhưng trái đất từ thuở hồng hoang đến giờ vẫn luôn còn lại với thế gian này một chữ "TÌNH" , bản thân chúng ta cũng luôn trăn trở với chữ "TÌNH" ấy , với câu hỏi muôn đời rằng  : Ta đã làm được gì cho đời, ta ứng xử ra sao với chữ "TÌNH" đây ?

     Để kết thúc bài viết , xin có vài lời giản dị :


                           Cái gì cũng có một thời
                           Bao nhiêu nước mắt cuộc đời xót xa
                           Cái gì rồi cũng sẽ qua
                           Bao nhiêu oan ức lệ nhòa hôm nay
                           Cái gì cũng thành khói mây
                           Buồn vui, khổ nhục, đắng cay đã từng
                           Cái gì rồi cũng hư không
                           Chút "TÌNH" hỏi có còn chăng, hỡi người ?

                                                                                          Công Lý , ngày 2 tháng 11 năm 2013.


Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

NHẶT THƠ

                                        CẶP ĐÔI  HOÀN HẢO

             Họ là một cặp đôi, Họ không nổi danh và ầm ĩ mỗi khi xuất hiện trước ống kính, trên màn hình nhỏ hay trên sân khấu như cặp đôi Quang Dũng- Hồng Nhung, hay Đàm Vĩnh Hưng- Mỹ Tâm, họ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và giờ là cả trong thơ ca nữa. Họ là ai ? Không ai là không biết họ, dù họ sống tại một ngôi làng quê nghèo ở  Băc Bộ đã vài chục năm trước. Chàng là CHÍ PHÈO còn nàng là THỊ NỞ. Đã bao ngày tháng trôi qua nhưng hình ảnh của cặp đôi này đã từ trang sách  bước ra  đời thường hòa vào cuộc sống của bao người , họ ung dung sánh đôi cùng bao cặp đôi khác.

    Xin hãy xem hình ảnh của họ , và lắng nghe nỗi niềm của họ qua lời thơ của nhà thơ QUANG HUY                                

            Người ta cứ bảo dở hơi
            Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
            Dở hơi..chẳng dở hơi gì
            Váy em xắn lệch nhiều khi cũng tình
            Làng này khối kẻ sợ anh
            Rượu be với chiếc mẻ sành trên tay
            Sợ anh chửi đổng suốt ngày
            Chỉ mình em biết anh say rất hiền
            Anh không nhà cửa bạc tiền
            Không ưa luồn cúi, không yên phận nghèo
            Cái tên thơ mộng Chí Phèo
            Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
            Quần anh ống thấp ống cao
            Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
            Khen cho con tạo khéo tay
            Nồi này thì úp vung này chứ sao
            Đêm nay trời ở rất cao
            Sương thì đậm quá trăng sao lại nhòa
            Người ta... mặc kệ người ta
            Chỉ em rất thật đàn bà với anh
            Thôi rồi , đắt lắm tiết trinh
            Hồn em nhập bát cháo hành ngàn năm ./.

          Ai bảo họ không phải là một "CẶP ĐÔI HOÀN HẢO" ?

                                                             Công Lý nhặt thơ mời các Cụ đọc khi nhàn rỗi.
                                                                                  25/10/2013

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

SUY TƯ


      1.  Những ngày cuối thu, nhìn những chiếc lá vàng rơi bay theo cơn gió heo may, lòng tôi buồn khôn  nguôi. Mùa thu này một vĩ nhân, một vị tướng văn võ song toàn, một nhân cách lớn của thời đại, một huyền thoại của muôn đời đã ra đi , một ngôi sao sáng đã bay lên hòa vào dải ngân hà của vô số những vị tướng lừng danh thế giới. Sự ra đi của ông đã gắn kết hàng triệu con tim người Việt Nam, cái chết của ông lại đã gieo mầm cho sự sống của bao cuộc đời mới.
       Những ngày qua bên di ảnh của ông, ký ức về những khoảnh khắc ngắn ngủi được gần kề bên ông , giọng nói ấm áp của ông, hình bóng hiền từ của ông lại hiện về trong tôi, bùi ngùi ,thương nhớ. Cùng với hàng vạn người dõi theo chiếc xe chở linh cữu ông về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi đã :

        Giấu đi giọt lệ vào trong mắt
        Lòng quặn đau, tiễn Bác đi xa
        Xin một lần thôi cho con gọi :
        Ơi người ANH , người BÁC, người CHA.

        Lời buồn chẳng muốn nói ra
        Chỉ xin đời kết vòng hoa dâng Người.
        Người ơi, Người đã xa rồi
        Mãi còn vương vấn đất trời mùa thu.

     2. Tôi đã sinh ra một ngày cuối mùa thu năm đầu thập kỷ 40 của thế kỷ trước. Vậy là tôi đã được hiện diện trên thế gian nay bảy mươi hai mùa thu. Tôi không bao giờ quên công ơn sinh thành và dưỡng dục của Cha Mẹ tôi. Cha đã dạy giỗ, dìu dắt tôi, chăp cho tôi đôi cánh ước mơ để đi vào đời, Mẹ đã vắt cạn bàu sữa nuôi tôi khôn lớn ngày ngày, đã vì tôi mà gom đủ phúc gần, lộc xa cho tôi dược bay nhảy vùng vẫy nơi chân trời góc  biển.
     Bảy mươi hai mùa thu đã qua đi,  từ đứa tre thơ vụng về, khờ dại đùa vui với chúng bạn bên dòng sông Ly nơi Xứ người, nhờ sự chăm sóc ,bảo ban của các Thày Cô, tôi đã trở thành một chàng trai hăm hở vào đời để rôi gắn cuộc đời mình với nghiệp Ngoai giao. Hơn 40 năm qua  cuộc sông đã cho tôi bao trải nghiêm , những vất vả gian truân, nhưng đắng cay ngot bùi. Tôi đã đăt chân tới Lũng Cú điểm xa nhất về phía bắc, đến với đất mũi Cà Mâu , điểm xa nhất về phía nam, vượt nghìn trùng biển khơi đên với đảo Song Tử Tây điểm xa nhất về phia đông của lãnh thổ Việt Nam ngàn lần yêu dấu. Tôi đã sải bước trên những con đường của Thủ đô Washington , của Paris tráng lệ , của những thành phô Berlin , Moscow, Bắc Kinh , Tokio , dù đó là nhưng nơi nổi tiếng thế giới, nhưng tôi vẫn luôn đinh ninh rằng :

               Bao năm sống ở Xứ người
               Không bằng về với đất trời quê hương.

     Tôi đã sống với cuộc đời bình dị như bao người khác, như con tầm nhả tơ, cặm cụi làm việc  góp chút sức lực nhỏ nhoi cho sư nghiệp gìn giữ mảnh đất thiêng liêng ông cha để lại. Cuộc đời  nhiều vẻ vang đấy nhưng cũng nhiều cam go, cơ cực . Được sinh ra làm một con người của đất Mẹ Việt Nam đã là sung sướng lắm rồi, tự hào lắm rồi.
      Cuộc đời dài mà cũng ngắn thôi, tôi chẳng hối tiếc gì về những ngày đã qua, chỉ ân hận là mình chưa làm được những gì mà tổ tiên để lại, mẹ cha dặn dò, mong đợi. Tôi giờ đã là VÔ VI , chẳng còn ham muốn gì nhiều, giờ chỉ làm những gì trái tim mình mách bảo, nhưng đâu đó sâu trong cõi lòng mình vẫn còn cháy âm ỉ ngọn lửa của niềm đam mê, của nỗi háo hức còn được dấn thân cho đời dù tất cả những gì đã qua rồi cũng sẽ thành hư vô mà thôi :
                Lợi danh như bóng mây qua
                Chỉ còn lại chút  thiết tha tình đời.



  Mùa thu này sao buồn quá và cũng nhiều vấn vương quá . Người đã đi xa nhưng đâu đó trong không gian của mùa thu tĩnh lặng , tiêng nói ấm áp , lời dạy của người vẫn còn vang vọng mãi.
   Thôi, ta cứ sống ung dung, thanh thản, dù cũng không dễ gì để sống những ngày còn lại, để sống cho xứng đáng như lời dặn dò của Người đã đi xa : HÃY SỐNG NHƯ  MỘT NGƯỜI CHÂN CHINH.

   Bóng chiều đã ngả, những giọt nắng  cuối thu cũng dần tắt  :

              Thi ai cũng phải già đi
              Tóc xanh rồi bạc lạ gì hỡi em
              Thôi ta cứ sống hồn nhiên
               Âm thầm, lặng lẽ vẫn duyên, vẫn tình./.
             
                                                                       
                                                                               Công Lý
                                                                  ( Viết nhân ngày sinh ) 16/10/2013

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

THƯƠNG TIẾC ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP


                                   NHỚ LẠI KHOẢNH KHẮC ĐƯƠC GẶP MẶT ĐẠI TƯỚNG
                                                        TẠI BẮC KINH năm 1990

                   Thế là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, vị tướng tài ba lẫy lừng, tổng tư lệnh tối cao của  lực lượng vũ trang- quân đội nhân dân VN đã từ biệt cõi đời để  vĩnh viễn đi vào lịch sử, đi vào các trang sách như một huyền thoại, một người con anh hùng vẻ vang của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời một trăm lẻ ba năm của Ông đã ghi lại  những dấu ấn hào hùng, những chiên công lẫy lừng trong sự nghiệp đánh thắng 2 cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ, giải phong dân tôc, thống nhất đất nước góp phần quan trong vào việc xóa bỏ  hoàn toàn chủ nghĩa thực dân cũ và mới trên trái đất này.
             Trong niềm tiếc thương khôn nguôi, tôi bỗng nhớ lại những khoảnh khắc rất đáng  khắc ghi trong cuộc đời khi tôi có dịp được gặp gỡ ,nói chuyên với ông, nghe ông căn dặn, đưa Ông đi thăm một vài thắng cảnh của thành phố Bắc Kinh  Trung Quốc .  Vào lúc đó , quan hệ  VIỆT - TRUNG còn chưa được bình thường hóa, theo lời mời của phía Trung Quốc, Đại tướng được trung ương Đảng cử làm đại biểu thay mặt lãnh đạo ta  sang Bắc Kinh dự đại hội thể thao châu Á do TQ lần đầu tiên đăng cai  tổ chức tại Thủ đô Bắc Kinh . Thời gian đó tôi đang là Tham tán Công Sứ, người thư hai sau Đại Sư Đặng Nghiêm Hoành tại Sứ quán VNDCCH ở Băc Kinh. Thang 8 năm 1990, Đại Sư Hoành cho tôi đọc bức điên mật của Bộ Ngoai giao thông báo và giao nhiệm vụ cho Sứ Quán đón tiếp và phục vụ Đại tương Võ Nguyên Giáp sẽ sang Bắc kinh đự đai hội thể thao châu á trong thời gian 5 ngày. Đại Sứ Hoành về Nam Ninh rồi xuống Bằng Tường trực tiếp đón Đai tướng tại biên giới ,đưa Người lên Nam Ninh rồi đáp máy bay của TQ đến Bắc Kinh. Lúc bấy giờ giao thông đường không và đường xe lửa giũa hai nước vẫn bị gián đoạn .Tôi được Đại Sứ giao nhiệm vu huy đông cán bộ nhân viên SQ  chuận bị chương trình đón Đại tướng vào thăm  gặp gỡ cán bộ nhân viên của SQ . Sau hơn 10 năm quan hệ hai nước xấu đi ,đây là lần đầu tiên một lãnh đạo cấp cao của nhà nước ta dến Bắc Kinh không chính thức , tuy là chỉ tham gia một hoạt động thể thao, nhưng sự kiện này là dấu hiệu đầu tiên của tiến trình bình thường hóa quan hệ giữa hai nước một năm sau đó.  Phía TQ sắp xếp cho Đại tướng ở tại nhà khách Chính phủ có tên là Điếu Ngư Đài ,
nơi dành riêng để đon tiếp Nguyên thủ và lãnh đạo cấp cao các nước tới thăm TQ. Nhưng do chuyến đi không công khai nên đã không có cuộc tiếp xúc cấp cao nào diễn ra, mặc dù vậy Bộ NG TQ vẫn đón tiếp Đai tướng rất trọng thị,  sự kiện này cũng không được đưa tin công khai trên các phương tiện truyền thông của hai nược. Ngày Đại tướng đến Bắc Kinh,  tôi và 2 cán bộ nữa ra sân bay đon  cùng với cán bộ vụ lễ tân của Bộ NG TQ , sau đó Đại Sứ và tôi tháp tung Đại tướng về thăng khu Điếu Ngư đài.
           Khi Đại Sứ Hoành bận việc về SQ, tôi ở lại bên cạnh Đại tướng thêm một lúc để xem xét nơi ăn chốn ở  của Đại tướng và chờ xem Ông  có dặn dò gì thêm không. Năm đó Đại tương đã 80 tuổi nhưng Ông còn rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Ông vẫn còn nhớ tôi  đã từng phiên dịch cho ông trong một số buôi gặp gỡ của ông với phía TQ khi ông đi thăm chính thức TQ lần cuôi năm 1977 trược khi quan hệ hai nước xấu đi. Khi tôi cùng ông đi bộ trên con đường dẫn vào nhà khách ông  đã ôn lại vài sự việc trong chuyến thăm TQ năm đó. Trong chuyến thăm ấy phía TQ đon tiếp không chu đáo, lúc đó quan hệ đã có dấu hiệu xấu đi, thời gian chuyến thăm đã được rútt ngắn lại. Ông nhắc lại chuyện đó, rồi trầm ngâm nói với tôi : " Ở đời có khi cũng phải biết đội mũ phớt, cháu ạ " Tôi hiểu câu nói đày ẩn ý đó. Trước khi tôi xin phép Đai tướng  về SQ, ông vỗ nhẹ vai tôi và nói : " Cháu thu xếp mua giúp Bác mấy mét vải gấm hoa  nhé" ,rồi ông ghé tai tôi nói nhỏ " để làm quà cho Bác gái đấy ", rồi ông cười rất thoải mái. Đến bây gì tôi vẫn không sao quên được nụ cười ấy.  Hôm sau Ông vào thăm Sứ quán, chung tôi đon tiếp Đại tướng rất chân tình, không ồn ào nhưng đậm đà tình nghĩa quê hương. Trong câu chuyện Đại tướng nói nhiều về công việc đối ngoại ,dặn dò cán bộ nhân viên tận trung báo hiếu với tổ quốc, với nhân dân, với gia đình, chú ý giũ gìn bản sắc dân tộc, cẩn trọng trong xử lý quan hệ với TQ , làm tròn nhiệm vụ của người cán bộ đối ngoại mà Đai tướng gọi là " những chiến sỹ trên mặt trân ngoại giao ". Trước khi chia tay, Ông chụp ảnh chung với cán bộ, nhân viên SQ, rồi ông chụp ảnh riêng với một sỗ cán bộ lãnh đạo. Tôi cũng được chụp riêng với ông và cái khoảnh khắc  đáng nhớ đó trong cuộc đời tôi đa được tôi giũ gìn cho đên  ngày nay.
            Hôm nay nghe tin Ông đã về cõi hư vô ,cuộc đời ông là tấm gương sáng về long trung thành với tổ quốc với đông bào mình, là tâm gương về đạo dức cách mạng cao cả. Ông ra đi để lại nỗi tiếc thương vô hạn cho cả đất nước, cả dân tộc . Những ký ức về khoảnh khắc được gạp ông không bao giờ nhạt phai trong tôi.  Xin được thắp một nén hương kính viếng hương hồn ông, mong ông được siêu thoát, bình an thanh thản ở nơi cực lạc, cõi vĩnh hằng.

                                                            Hà Nội ,ngày 5 thang 10 năm 2013.    Công Lý.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

TỪ TRÁI TIM đến với TRÁI TIM

GÕ BÀN PHÍM,  BÌNH THIÊN HẠ


            Chúng ta đang sống trong "Thời của @ ", trí tuệ con người thật vô biên, chỉ trong  vài chục năm qua đã sáng tạo nên chiếc máy vi tính tinh vi, kỳ ảo, biến hóa vô lường. Chỉ với một cái nhấp chuột rồi gõ bàn phím  thế là ta đã có thể vào mạng, đến với  mọi ngóc ngách của đời sống xã hội, đến với mọi đia chỉ ở khắp mọi nơi  và kết nối với hàng ngàn vạn trái tim của bạn bè và thậm trí cả những người ta chua hề quen biết  cho dù là  trong một thế giới ảo.
            Hòa nhập vào cái thế giới ảo đó,  với ý tưởng kết nối bạn bè , với tiêu chí " Nhân văn, trí tuệ, hài hước ", năm 2007 Blog LƯ SƠN QUẾ LÂM đã ra đời do Quang Trung và Nguyên Hân đề xướng. Ngay lập tức Blog đó đã nhận được sư hưởng ứng nồng nhiệt của bè bạn gần xa đã từng gắn bó với nhau một thời Quế Lâm.
            Năm 2009 kết thúc những ngày tháng bộn bề công việc tôi về nghỉ hưu,  về với cuộc sống an nhàn, tự do tự tại. Trong lần gặp gỡ đầu tiên  được Quang Trung giới thiệu , tôi đã hào hứng dựng ngay ngôi  nhà của  mình  và thế là gia nhập làng blog LƯ-QUẾ với bài viết đầu tay " TIA CHỚP SỐ PHẬN" với Nich name THẠCH QUÂN. Trong bài viết ấy tôi kể lại quá trình đến với trường TNVN  Dục tai học hiệu cuối năm 1953 và bước đi trưởng thành của cuộc đời mình. Sau những ngày còn xa lạ, bỡ ngỡ, tôi quen dần với động tác  gõ bàn phím để viết bài , làm thơ  trên bloc của mình  và ghé vào các bloc khác để ghi lai những nhận xét và bình luận về các bài viết, hồi ký hay thơ ca của bè bạn gần xa. Từ đó cái sự ' GÕ BÀN PHÍM, BÌNH THIÊN HẠ" trở thành thói quen và việc làm hàng ngày của tôi . Tôi bắt đầu thấy hứng thú với công việc mới mẻ này. Dù việc " gõ bàn phím " với tôi khá đơn giản nhưng tôi lại quá ít hiểu biết về kỹ thuật vi tính nên việc  "xây cổng làm nhà" khá vất vả , rồi với sự giúp đỡ tận tình cua bè bạn, đặc biệt là Quang Trung và Tiến Hoàn , đến nay cửa nhà cũng đã khang trang và hoàn thiện dần. Tôi không đăt ra tiêu chí này nọ mà chỉ tâm niệm đây là nơi để "sẻ chia với bạn bè  từng khoảnh khắc",  bởi vì tôi luôn đồng cảm với suy nghĩ của nhạc sỹ họ Trịnh rằng " NGÀY SAU SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU".
           Viết  cho chính mình, và viết về bạn bè mình,  đó là ý niệm đã hình thành trong tôi ngay từ những ngày đầu. Theo ý tưởng ấy tôi đã viết về thơ "Cỏ Dại " ( Bút danh của Mai Tâm ), người bạn thân thiết đã ra đi quá sớm. Viết về nỗi nhớ thương khôn nguôi của Cô Hà người vợ của bạn Việt Thường sau mấy năm trời Việt Thường về cõi xa xăm. Tôi viết về cuộc đời giản dị như " ngọn nến lung linh" của cô giáo mình-cô Quế. Tôi viết về những khoảnh khắc găp gỡ bạn bè trong lớp đang sống ở Sài Gòn. Tôi còn muốn tiếp tục viết về bạn bè mình nhiều nữa mặc dù có đôi khi cảm nhận rõ cái sự : "lực bất tòng tâm".
       Cổ nhân đã nói "Luận chuyện mình thì dễ, xét chuyện người thì khó " bởi thế cái sự "Gõ bàn phím " thì dễ nhưng " bình thiên hạ" thi lại là chyện vô cùng khó, đôi khi còn rất nhạy cảm nữa. Tôi luôn quan niệm rằng mỗi người đều có suy nghĩ riêng , họ có những lý do riêng để viết nên những  câu chuyên ấy, những dòng chữ ấy, đôi khi  có thể là những suy tư thầm kín không dễ nói ra. Đó cũng có thể là "đứa con mang nặng đẻ đau " mà họ thai nghén sau bao ngày, vì thế tôi nghĩ, hãy luôn trân trọng những suy tư của bạn bè ta, nếu ta có viết gì , hoặc có  "Bình LOẠN " gì vào đó thì cũng chỉ với tâm nguyện là " TỪ TRÁI TIM ĐẾN VỚI TRÁI TIM " mà thôi.   Đôi khi trong bài viết, trong lời bình của mình cũng có thể có những câu chữ chạm đến cái riêng tư của ai đó, nhưng đó cũng chỉ là điều vô tình và thực ra cũng   bình thường thôi, chúng ta luôn hiểu nhau mà, sao lại chẳng thể cảm thông cho nhau chứ ?
       Bloc làng ta thật phong phú, muôn hình vạn trạng, cổng nhà cũng mỗi người một vẻ, luôn mang sắc thái riêng, bài viết và kiểu viết cũng rất đa dạng, đa sắc màu.  Tôi rất khâm phục tài viết tường thuật chuyện của lớp của hai tay viết 3B và Calathau, vừa sắc sảo, tính thời sự cao mà lại không thiếu vẻ hóm hỉnh đôi khi là hài hước nữa. Đối với chuyện chính tri, tôi đã "rửa tay gác kiếm" không màng tới nữa, không mấy quan tâm nũa, nhưng đọc những bài viết  cua Công Kỳ, Quang Trung, Nguyệt Ánh, Diệu Huyền, Huy Châu...giới thiệu lại những chính kiến ,nhận định về các vấn đề thời cuộc của nhiều tác giả kèm theo bình luận lại có sự cuốn hút riêng, nhiều khi không thể làm ngơ. Một số bloger khác lại quan tâm vấn đề sức khỏe, giới thiệu nhiều phương thuốc hay, hiệu quả tôi đọc thấy rất bổ ích, Ngọc Trâm, Nguyêt Ánh,  Tiến Hoàn, Thanh Mai, Nhật Lệ, Fina Phương rất đáng nể về mặt này. Nguyên Hân ít khi vào mạng nhưng những "nhận xét" ít ỏi của bạn lại rất sâu sắc và đậm chất suy tư. Rồi còn những bài viết ,hồi ký về thuở thiếu thời dưới mái trương Quế Lâm mấy chuc năm trước những mẩu chuyện vui, lý thú ,thầm kín không phải ai cũng biết nay được hé lộ " đưa ra ánh sáng", cùng những Pô ảnh chụp chớp nhoáng vài khoảnh khắc  đáng nhớ của cụ ông này với cụ bà kia..đã khơi dậy trong lòng bạn bè những cảm xúc chân thực và những ký ức khó phai mờ.  Nhiều bạn chưa từng làm thơ ,nay đã tùy hứng cho ra lò nhiều khổ thơ chân thực, đày cảm xúc. Ngọc Trâm đã từng thổ lộ trên bloc của mình là bạn đã học được cách làm thơ từ trên trên bloc chung của lớp. Khi được hỏi vì sao bận bịu với việc dọn nhà là vậy mà Minh Gương vẫn gửi đến bạn bè những dòng thơ chứa chan tình cảm về mùa thu, Minh Gương đã viết " cảm xúc của con người không phụ thuộc vào không gian và thời gian  và bất cứ hoàn cảnh nào khác". Quả là bạn  đã nói điều mà chúng ta cũng cùng suy nghĩ. ( Bình về thơ trên bloc xin hẹn trong một bài viết sau.) Blog của lớp mình còn thu hút được sự quan tâm và đồng cảm của của nhiều bạn ở các lớp khac, những bài viết và bài thơ của Song Thu  học trò lớp 3 trường Quế Lâm xưa rất cảm xúc để lại trong tôi và nhiều bloger khối 5 những ấn tượng sâu sắc. Còn nhiều bài viết khác rất sâu lắng,rất tâm đắc của niều blogers khác mà tôi đã đọc nhưng không thể kể hết trong bài viết này, chỉ mong sao có được sự cảm thông của các bạn.
Riêng với tôi có khi viết cũng vì cảm giác cô đơn thường xuất hiện ở tuổi già, những lúc ấy cứ muốn giấu nỗi niềm riêng của mình đi , tìm đến niềm vui của mọi người để khỏa lấp nỗi buồn. Như lời của một bạn thơ dấu tên đã viết trên một mạng xã hội :

        "Tự mình lấp kín cô đơn
        Lấy vui thiên hạ xóa buồn trong ta
        Nhìn trời giọt giọt mưa sa
        Thấy nhau trong những la đà bóng mây ".

      Vậy ta hãy cứ viết đi , viết cho mình và cho bạn bè,  viết để sẻ chia những tâm tư, những nỗi niềm, viết với tâm niệm ; '' TỪ TRÁI TIM ĐẾN TRÁI TIM ".
         Cám ơn nếu bạn ghé đọc và "Bình loạn ".

                                                                                                       Công Lý  27/9/2013

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

CHUYỆN PHIẾM VỀ GIẢM BÉO



                                       BÍ QUYẾT GIẢM CÂN CỦA TÔI

         Vài năm trở lại đây, nhất là sau khi công tác 4 năm ở Đai Loan trở về năm 2007 rồi nghỉ hưu năm 1999, tôi thấy rõ là mình đã tăng cân , tư khoảng 68 kg năm 2000 sau 7 năm tăng lên 76 kg, kèm theo đó là cái bụng có xu hướng ngày một phình lên , xét nghiệm máu thì mỡ máu cao, cảm giác khá nặng nề. Gặp nhau khi hội lớp năm ngoái đã có Cụ bà chê cái bụng của tôi hơi lố , tôi cũng thoáng chút ngượng ngập nhưng vẫn cho là nó cũng không đến nỗi nào, nhất là mấy cụ ông  là ban rượu, bạn nhậu thì chẳng hề chê bai gì lại còn khuyến khích nhậu nhẹt cho thỏa chí đàn ông, vì thế tuy có bị Bà xã và mấy cụ bà chê bai song tôi vẫn tảng lờ và cứ đánh chén tỳ tỳ, cứ cái gì khoái khẩu là chén, suốt ngày ăn vặt như đàn bà con trẻ, theo tư duy của cụ Tú Riềng là " cứ chén đã  đằng nào mà chẳng chết ".
   
   Giữa năm 2013 thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Tôi vốn ham đọc sách,  một hôm đọc được bài viết về " Giảm cân dinh dưỡng" kèm theo một quảng cáo về " chương trình giảm cân với sản phẩm HERBALIFE", tôi như sực tỉnh ra, hóa ra lâu nay mình bị chìm đắm trong cái khoảng tối của sự ngu muội, kém hiểu biết về việc giư gìn sức khỏe của chính mình. Chính vào lúc này, Bà xã tôi nhờ có đi bộ buổi sáng sớm lai quen đươc bà hàng xóm đang làm đai lý cho hãng HERBALIFE đã nói trong bài báo tôi đọc. Thế là tôi bèn quyết đinh thử một keo giảm béo theo chương trình của hãng này, để xem họ nói đúng sự thực hay chỉ là tào lao nhằm móc túi của thiên hạ. Ngày 29 thang 6 tôi bắt đầu thực hiện, mua sản phẩm của hang HERB.. một công ty có mặt trên toàn cầu của Hoa Kỳ. Theo chương trình của họ ,tôi phải nhịn ăn hai bữa sáng và chiều tối, buổi trưa ăn cơm bình thường. Theo họ giải thích có vẻ có cơ sở khoa hoc, thì nguyên nhân béo phì chủ yếu là do năng lượng đầu vào (ăn nhiều tinh bột, bánh kẹo, chất đường, đồ ăn nhiều dầu mỡ, uống bia rượu nhiều, hay ăn vặt ) lớn hơn năng lượng được tiêu hao ( luyện tập ) Năng lượng thừa tích tụ lại dứơi dạng mỡ dưới da, rồi nhiễm vào máu gây mỡ máu cao, có thể dẫn đên tắc đông mạch rất nguy hiểm cho tính mạng. Để giảm cân mấu chốt là phải giảm ăn va tăng luyện tập. Nếu nhịn hai bữa không ăn sẽ đói vì thiếu dinh dưỡng, cơ thể giảm sút, do vậy hai bữa nhịn cơm sẽ được thay bằng hai loại bột dinh dưỡng của chinh hãng đó sản xuất mà họ gọi là bột F1 ( các chất dinh dưỡng tổng hơp) và F2 ( chủ yếu là Protein ). Mỗi bữa dùng 2 thìa to bột F1 và 1 thìa to bột F2 sẽ cung cấp cho cơ thể đày đủ chất dinh dưỡng thay cho 2 bữa sáng chiều, như vậy giảm được chất tinh bột, chất đừơng, từ đó giảm cân mà vẫn đảm bảo sức khỏe tôt . Ngoài 2 loại bột trên có thể uống thêm vitamin tổng hợp và trà giảm béo cũng do công ty đó cung cấp. Theo giới thiệu cua  họ thì hiệu quả giảm béo rất cao, dùng liên tục một tháng có thể giảm được 3kg hoặc nhiều hơn tùy theo cơ địa mỗi ngừơi. Theo công thức đó tôi dùng liên tục thì thấy rõ hiệu quả, từ 76 kg hôm bắt đâu thực hiện xuông còn 70kg sau 45 ngày cân lại , giảm được 6kg ,tuổi sinh học cũng giảm từ 72 xuông 65 (có nghĩa đã 73 tuổi nhưng thực tế sức khỏe tương đương người 65), vòng bụng cũng nhỏ đi vài phân và mỡ trong máu cũng giảm theo. Với kết quả này tôi không cần uống tiếp mà chỉ cân duy trì mức cân đó. Theo đánh gia trên cơ sở khoa học  chiều cao của tôi là 1m70 thì cân năng 70 kg là hợp lý. Để duy trì mức cân mình muốn tôi chỉ thay bữa cơm chiều bằng một bát cháo, hoặc súp rau hay sup  bí ngô là ổn, quen dần  không thấy đói nữa, cần lắm thì ăn thêm chut trái cây la đươc. Trong thời gian thực hiên tuyêt đối phải tránh "ăn vặt" , ngoài ra phải uông nhiều nước. Chế độ ăn trên phải được thực hiên cùng lúc với tăng mức độ và cường độ luyện tập thân thể như đi bộ, tập thể dục sáng, chiều , tập đến mức cho ra mồ hôi.  Như vậy với kết qua thu được thì sản phẩm của họ là thứ  có hiệu quả thực chứ không phải  "ảo" để lừa người tiêu dùng, đáng nói nữa là dùng sản phẩm của họ không có bất cứ tác dụng phụ nào, chất đạm trong sản phẩm đó đều được tổng hợp từ các loài thực vật hoàn toàn có lợi cho sức khỏe.  Bí quyết va kinh nghiêm thành công là phải kiên trì và có quyết tâm cao, nhất là đoạn tuyêt với thói nhậu nhẹt và ăn văt vô tội vạ. Cố nhiên đây chỉ là bước đầu và đối vời mỗi người có thể có két quả rất khác nhau. Tất nhiên chi phí cho việc giảm béo này là khá cao. Một hộp bột F1 550g có gia 731.000 vnđ, hộp F2 là 556.000, mỗi tháng dùng nhiều thì mỗi loai phải 3 hộp, ít thì 2 hộp. Tuy nhiên  nếu mua của họ 3 hôp trở lên thi được giảm 25% , nói chung là tiền nào của nấy, vì sức khỏe của chính mình thì cái giá phải trả xem ra cũng là thỏa đáng thôi.

       Trên đây chỉ là những trải nghiệm của riêng tôi, nay thì tôi thấy rất nhẹ nhõm, lời khen nhiều lên , chê bai ít đi , bản thân luôn có cảm giác tự tin hơn. Bạn có tin hay không tùy bạn thôi, nếu  ban nào quan tâm tới việc giảm cân ( chăc lớp ta không nhiều lắm) thì cứ liên hệ với tôi, tôi xin cung cấp đày đủ thông tin , hướng dẫn mua va sử dụng sản phẩm của HERBALIFE dù bạn đang ở miền băc hay miền nam.
       Xin cám ơn nếu các Cụ quan tâm  ghé bloc tôi và đọc bài viết này của Công Lý.

                                                                          Ngày 20/9/2013

                               

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

THU VÀNG


         Hà Nội đã vào thu, trời mát không còn hơi nóng của những ngày hè oi ả, nhưng suốt mấy ngày liền trời lại đổ mưa, những cơn mưa đầu thu thường đến bất chợt, khi thì rả rích, lất phất ,nhưng cũng có khi mưa khá nặng hạt. Sau những ngày mưa triền miên chỉ quẩn quanh trong nhà, trong lòng tôi buồn man mác , nhưng hôm nay trời đột nhiên tạnh ráo, gió heo may thổi về và nắng lên. Khi nắng thu về, một cảm nhận thật dễ chịu, tôi đạp xe ra phố, đi trên những nẻo đường thân quen, bỗng nhớ đến mấy câu thơ của nhà thơ Hồ Zếnh :
Tôi đi lại mãi chốn này
                                                        Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang
                                                         Dưới chân một lối THU VÀNG
                                                                   ..............................


     Những tia nắng buổi sớm mai làm cho tôi choáng ngơp trước  cảnh tượng THU VÀNG của Hà Nội thân yêu. Tôi lại tìm đến cái quán vắng khá quen thuộc với mình trên con phố Nguyễn Khánh Toàn. Trời se se lạnh, tôi không gọi ca phê như mọi khi mà gọi một ly rượu cô nhắc. Giờ phút này tôi chỉ có một mình, mấy hôm trước Minh Đức và Quang Trung ra Hà Nội , gặp nhau mấy lần nhưng ông trời cứ  mưa hoài, thời tiết ẩm ướt chẳng đi đâu được , chúng tôi cũng nâng chén vài lần nhưng chỉ ở trong nhà nên không được thi vị như hôm nay. Hôm nay trời thì xanh ngắt, nắng thì lung linh, cảnh sắc đẹp thế mà tôi lại chỉ có một mình, lòng chợt dâng lên cảm xúc miên man, chợt thấy trên bàn có mấy cành hoa cắm trong lọ, tôi chọn lấy vài bông :

           Cầm chùm hoa tím trên tay
           Ngày thu êm ả ngồi say một mình

    Tôi không say vì  ly rượu cỏn con, có lẽ tôi say vì cảnh sắc mùa thu tuyệt vời , trong không gian thoáng đãng , lúc này thời gian như ngưng đọng  ,những ký ức của một thời và những suy tư về số phận , về tình bạn , về tình người hòa quện vào nhau cùng chế ngự con tim tôi .  Trươc mặt tôi không xa  ở chiếc bàn bên cạnh tôi thấy mấy  cô gái còn trẻ lắm, chắc là mấy cô sinh viên vẻ mặt rạng ngời,  cười nói ríu rít  họ nâng những ly nước ngọt có vẻ như đang chúc mừng nhau đã đỗ vào trường đại học bắt đầu cuộc sông mới . Trông họ hồn nhiên quá,  ở tuổi quá bảy mươi này rồi, nhìn họ tôi bỗng thèm như ai đó có được sự hồn nhiên, dù chỉ là một chút thôi :

Còn một chút hồn nhiên
Ta biết rằng thật khó
Giữa tháng ngày đa sự
Giữa cuộc đời bon chen
Còn một chút hồn nhiên
Ta gửi vào hoa cỏ
Gửi vào trong tiếng cười
Sớm mai còn tinh khôi
Ta gửi vào em thôi
Mắt đen tròn bỡ ngỡ
           ........                        
( Dương Kỳ Anh)

   

Dòng đời trôi đi, còn đâu nữa thời trai trẻ, tóc ta nay đã bạc, mắt ta nay đã mờ ,âu cũng là quy luật của cuộc đời :

           Lá vàng lá rụng miên man
           Tóc xanh rồi bạc thế gian sự thường
           Xót xa chi số phận mình
           Xót xa giùm chút ân tình, người ơi!

    Nhớ lại khi xưa mình cũng hồn nhiên lắm, một lần  ra tận đảo Trừơng Sa xa xôi, chẳng ngờ trong chuyến đi ấy  lại quen một cô gái người Hà Nôi :

          Môt lần gặp một lần quen
          Một người nhớ một người quên sao đành

    Sau cuộc trò chuyện giữa nghìn trùng sóng gió ấy đã có một cuộc hẹn hò, nhưng  ít hôm sau trở về Hà Nội  cũng vào một  ngày đầu thu :

          Tôi về phố cũ tìm em
          Vô duyên chỉ gặp bóng đêm hững hờ
          Em còn mải với giấc mơ
          Bỏ tôi lạc lối bơ vơ một mình.   ( khuyết danh)

  Đời là vậy thôi  chẳng trách ai được vì mình luôn là người đến sau, đành tự an ủi là chắc người ấy đã lên biên giới phia bắc phuc vụ các chiến sỹ biên phòng , cô ấy chả là diễn viên văn công quân đội mà ,chỉ tại  :

         Niềm tin quá đỗi vu vơ
         Giọt tan giọt đọng  ngẩn ngơ vô tình.

 Nhưng lạ thay trong cuộc đời này :
           " Nhỡ vướng vào nhau một khắc
           Trăm năm vẫn cứ luyến lưu ".

   Nắng đã lên cao, tôi lặng lẽ rời quán vắng trở lại con đường đã lác đác những chiếc lá thu rơi. Lúc này trong lòng tôi chỉ còn tâm niệm  một  điều :

        Xin gần laị quãng đường xa
        Xin thời gian chớ vội qua tháng ngày
        Thu xin chớ vội heo may
        Hanh hao xin gió bớt lay cánh rừng
        Xin ai chớ vội dửng dưng
        Bấy nhiêu mặn nhạt xin đừng quên nhau
        Nụ cười xin giấu niềm đau
        Phấn son xin lấp vết nhàu thời gian.     ( Ngọc Hà )

   Làm sao có thể xóa được " vết nhàu thời gian". Cuộc đời có được có mất, có vay có trả , đơn giản vậy thôi, dù hạnh phúc hay khổ đau thì đó cũng là cuộc đời của ta, ta trân trọng nó vì ta  không thể có thêm một cuộc đời nào khác nữa, nói cho cùng mình nợ cuộc đời này nhiều lắm.  Nhưng trong khoảnh khắc này, nếu xin được  thì tôi chỉ muốn xin cho nắng thu cứ rạng rỡ mãi, xin cho bàu trời cứ trong xanh mãi và xin cho tâm hồn tôi cứ mãi ngất ngây trước cảnh sắc thiên nhiên thật mơ màng ,thật dịu êm, thật lung linh  " KHI NẮNG THU VỀ"./.

                                                                                 Một ngày đầu thu. Công Lý  14/9/2013

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

HỘI NGỘ ĐẦU THU


                                                 ĐÀU THU  GẶP  BẠN  BA MIỀN .


               Những ngày đầu mùa thu cũng là dịp kỷ niệm hôi trường, hội lớp LƯ  SƠN QUẾ LÂM, năm nay  lại đúng vào dịp kỷ niệm 60 năm thành lập trường . Từ ngày 25/ 8 các bạn trong thành phố HCM như Quang Trung, Minh Đức đã có mặt ở Hà Nôi, ngày 27  một bất ngờ lớn là Thanh Thự bao năm cư trú tai mảnh đất Cố Đô miền Trung  đã lần đầu tiên ra Ha nội cùng hội ngộ với chung ta. Vậy là cơ hội hiếm có trời cho để có thể diễn ra một cuộc gặp Quế Lâm 3 miền Băc- Trung-Nam, 3 thành phố lớn Hà Nôi- Huế-Sài gòn.  Chớp lấy cơ hội này, ngày 28/8  tôi và Bà xã đã tranh thủ mời được vài bạn đại diện cho dân CU LO  ở cả 3 thành phố lớn tề tịu tại nhà chúng tôi ở phố Hoàng Quốc Việt để gặp gỡ nhau .Cuộc hội ngộ MINI đại diện cả 3 miền này có mặt các bạn Quang Trung, Minh Đức ,Thanh Thự, Hữu Hùng, Trung Hải ,Thế Long , Kim Lân ,Ngô Hiệu và Công Lý. Có thể coi đây là một cuộc chạy đà hoàn hảo chuẩn bị cho cuộc hội ngộ lớp vào 2 ngày sau đó. Tôi đã cùng các bạn  trải qua những khoảnh khắc vui vẻ, đầm ấm , gần gũi đậm tình bằng hữu Quế Lâm trong một không gian khoáng đãng,  một khoảng sân thoáng mát, và dưới một dàn hoa lá xanh tươi. Bà xã tôi chỉ chuẩn bi vài món ăn dân dã  bánh đúc chấm tương, rau xanh vườn nhà, miến và cháo lươn nhưng xem ra lại hợp khẩu vị của các Cu lơ ở cả 3 miền Bắc, trung, nam. Chủ nhà đem rượu quê được pha chế công phu với các vị thuốc bắc ra mời khách, chủ và khách cùng nâng ly chúc cho tuổi già mãi mãi xanh tươi, chúc cho tình bạn Quế Lâm bền chặt đời đời. Trong men say nhè nhẹ ,câu chuyện về trường xưa, lớp cũ, bạn bè thân thiết thủơ nào nở như ngô rang, đặc biệt sự có mặt của Thanh Thự và cuộc gặp có chút bất ngờ này khiến cho không khí buổi gặp thêm phần sôi động, vui vẻ và vô cùng thân thiết, âm cúng.
       
       Thời gian trôi nhanh, ký ức Quế Lâm một thời đẫ níu chân bè bạn ở lại với chung tôi cả buổi sáng, nhưng rồi cũng đến lúc chia tay để hẹn gặp lại nhau trong cuộc hội ngộ đày đủ anh tài và  đông vui hơn mấy ngày sau.
      Cảm khái trước tình bạn thân thiết, tiễn bạn ra về ,chủ nhà hứng lên làm vài câu thơ để ghi lại buổi gặp mặt lý thú, đậm tình bằng hữu  Quế Lâm thuở nào .

                                             THU CẢM

      Hơi thu gió lạnh heo may
       Bạn già mấy chú hẹn ngày gặp vui
       Dưới giàn hoa tím lặng ngồi
       Rượu quê nhấp chén cho vơi nỗi buồn
       Men say lòng dạ bồn chồn
       Bạn xưa, trường cũ thỏa lòng nhớ mong.
     
       Sớm mai như ngọn cỏ bông
       Phiêu diêu trôi giữa hư không đất trời./.
                     
                       28/8/2013. Công Lý
                                                                                                 Bài thơ viết sau lúc chia tay các bạn                                                                                                                        Quế Lâm đến thăm nhà.
                                                                     

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

THƠ TẶNG BẠN


                                                           DỊU DÀNG , ĐÊM !

                                                                                                  Thân tặng MINH ĐỨC

                                 Nồng nàn đêm lặng trăng thanh
                                 Từ xa xăm đến bên anh dịu dàng
                                 Em như ngọn nến mong manh
                                 Ta ru em, lá ru cành miên man
                                 Đêm thu e ấp ngại ngần
                                 " Ta đưa em đến tận cùng yêu thương"
                                 Xin hôn năm ngón tay buồn
                                 "Để tin có thật thiên đường trong em"
                                 Nồng nàn ơi, hỡi bóng đêm
                                 Thơm thơm hương tóc, thanh thanh dáng ngà
                                 Ánh trăng soi bóng la đà
                                 Duyên trời cho để tình ta thắm nồng./.

                                                                  Phỏng thơ TNH     Công Lý
                                                                                                Một đêm mưa , 25/8/2013

















Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

MẸ TÔI


     Đúng vào rạng sáng ngày rằm tháng 7, ngày lễ VU LAN,  ngày con cái báo hiếu với Cha  Mẹ , bỗng nhiên tôi gặp lại Mẹ tôi.  Tôi vẫn đang nằm trên giường, tôi thấy có một bóng người đi lại đến sát bên giường tôi rồi bóng người đó cúi xuông bên tôi , lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi ngước nhìn và thốt lên một tiếng "Mẹ". Tôi nhìn thấy nét mặt thoáng nhiều nếp nhăn của Mẹ, tôi chỉ muốn nghe được một tiếng nói yêu thương của  Mẹ, nhưng Mẹ chỉ lặng im nhìn tôi , trên môi hé một nụ cười, nụ cười thật hiền hòa, độ lượng. Tôi lại  gọi lần nữa "Mẹ ơi ", nhưng đáp lại chỉ có bóng đêm . Tôi chợt tỉnh giấc ,thì ra tôi đã gặp lại Mẹ tôi trong một giấc mơ.

    Mẹ tôi người Huế gốc, bà còn thuộc giòng dõi Hoàng tộc nên có tên gọi là Công Tằng Tôn nữ thị Xuân Duyệt. Năm 1930 Bà lấy cha tôi một kiến trúc sư vừa tốt nghiệp trương cao đằng mỹ thuật Đông dương của Pháp. Năm 1933 Bà sinh hạ con trai đầu lòng rồi bế con theo chồng ra Hà Nội sinh sống. Năm 1941 Mẹ sinh tôi tại một nhà hộ sinh tư ở phố Quán Sứ con phố mà gia đình tôi trú ngụ tại số nhà 38. Tôi không nhớ được gì về thời thơ bé lẫm chẫm bước đi đầu tiên của mình, nhưng tôi nhớ khá rõ lúc tôi lên 6 tuổi thì gia đình tôi sống rất sung túc, tôi có một vú em riêng , Mẹ tôi không cho con nào bú nhưng Bà lại luôn chăm lo cuộc sống của chồng và các con, Bà nấu ăn rất ngon, thành thạo các món Huế. Năm 1946 kháng chiến toàn quốc bùng nổ , nghe theo tiếng gọi của Bác Hồ ,cha tôi đưa cả nhà tản cư lên Tuyên Quang Việt Bắc. Tôi nhớ mấy năm đó Mẹ tôi trồng sắn, ngô, rau bí , cuộc sống cũng tạm đủ, tôi vân được tối tối đốt đuốc đến trường làng. Cuối năm 1953 cha tôi về rồi cho người đưa tôi lên biên giới để sang Trung Quôc học tai trường thiếu nhi ở Quế Lâm. Buổi chia tay tôi cứ ôm lấy Mẹ mà khóc, Mẹ tôi cũng rơi nước mắt không muốn xa con. Năm 1957 trở về nước tôi sống cùng cha mẹ ở phố Phó Đức Chính. Mẹ vẫn chăm lo cuộc sông cho cả gia đình. Năm 1961 tôi sang Bắc Kinh học đai hoc, trở về vào làm việc tai Bộ Ngoại giao. Liên tục mấy năm đó tôi xa gia đình, xa người Mẹ thân yêu, tôi luôn nhớ Mẹ ,lần nào về nước tôi cũng mua quà cho Mẹ khi  là cái khăn trùm đầu, khi là miếng vải may áo bông cho mẹ, những lúc ấy mẹ chỉ mỉm cười xoa đầu tôi mà không nói gì nhiều. Tôi nhớ nhất là nụ cười của mẹ, hàm răng nhuộm đen, nụ cười thật hiền hậu.
        Sau ngày đất nước toàn thắng được một năm thì biến cố đã xảy ra, đó là vào tháng 10 năm 1976 mẹ tôi lần thư 2 trở về quê Huế rồi tư đó đáp xe đò vào Sai Gòn, lên Đà Lạt thăm người anh trai sau bao nhiêu năm xa cách.  Không ngờ đó là chuyến đi định mệnh. Tai nạn ô tô xảy ra trên đoạn đường  quốc lộ thuộc tỉnh Khánh Hòa đã cướp đi sinh mạng của người Me thân yêu của tôi. Khi mấy cha con chúng tôi vào tới đia điểm xảy ra tai nạn thi Mẹ tôi đã được đia phương chôn cất, bên mộ mẹ chúng tôi khóc nức nở, thế là từ đó mẹ không còn bên tôi nữa, mẹ đã đi xa vào cõi vĩnh hằng. Một năm sau cha con chúng tôi đưa tro hài cốt Mẹ lên một ngôi chùa của người Huế ở Sai Gòn, vài năm sau nữa khi cha tôi cũng đã qua đời, chung tôi đưa tro hài cốt Mẹ ra Bắc đặt bên cạnh  thi hài cha trong một ngôi mộ hai ngăn, vậy là chung tôi những đứa con đã được thường xuyên hương khói cho linh hồn cha mẹ muôn ngàn yêu thương yên nghỉ ngàn thu.
     Cứ đến ngày lễ VU LAN hàng năm là tôi lại thắp nén hương để  tưởng nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Năm nay tôi dâng lên bàn thờ Mẹ mấy câu thơ , đó là tâm tư tận đáy lòng của đứa con trai .

                                             MẸ ƠI !

                      Đêm qua gặp mẹ trong mơ
                      Lòng con nhớ mẹ vô bờ mẹ ơi
                      Nhớ nét mặt , nhớ nụ cười
                      Mẹ cho con cả cuộc đời hôm nay
                      Cho con thỏa sức làm trai
                      Năm châu bốn biển dặm dài con đi
                      Khi gian khó, lúc lâm nguy
                      Mẹ luôn tận tụy lo vì chúng con
                      Bàn tay tần tảo ân cần
                      Cho con đủ cả phúc gần lộc xa
                      Tình thương của mẹ bao la
                      Như trời xanh như biển xa dạt dào
                      Đắng cay hơn cả ngọt ngào
                      Lời ru của mẹ thấm vào đời con
                      Hôm nay con thắp  nén nhang
                      Cầu mong mẹ dưới suối vàng bình yên .

                                          Ngày lễ VU LAN 21/8/2013        Công Lý        

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

KỶ NIỆM TRƯỜNG XƯA


       Chỉ còn ít ngày nữa là tới ngày kỷ niệm trường THIẾU NHI  DỤC TÀI HỌC HIỆU   Lư Sơn Quế Lâm  của chúng ta tròn 60 năm. 60 năm qua đi như một giấc mơ, những cô bé, cậu bé năm nào nay đã là những bà lão, ông lão ngoại thất tuần, mái tóc xanh thuở nào nay đều đã điểm bạc.  Mái trường xưa, tình bạn thuở ấu thơ để lại trong lòng mỗi chúng ta bao hoài niệm chẳng bao giơ nhạt phai.  Ngày ấy bên dòng LY giang hiền hòa trong xanh, chúng ta đã sông bên nhau những tháng năm thanh bình yên vui trong tình bằng hữu thơ ngây, vô tư dưới một mái trường  trên  đất  bạn  Quế Lâm .
          Trong những ngày hè oi ả này, nhớ về mái trường xưa, bao nhiêu kỷ niêm tuổi  thơ khi  chập chững vào đời lại ùa về trong ký ức tôi. Ngày ấy tôi và nhiều bạn nữa trong lớp 5A còn nhỏ tuổi, chỉ 11 , 12, rất ngu ngơ ,dại khờ chẳng biết gì về sự đời, nhưng một số ban khác lớn hơn chúng tôi một, hai tuôi, tức là đã 14, 15 tuổi nhất là các ban nữ thì đã ngấp nghé tuổi dậy thì, có những bạn đã  chớm bước vào thứ tình cảm khác lạ giữa nam giới và nữ giới mà người ta thường gọi  là TÌNH THƠ , những mối tình tuổi còn thơ. Lúc bấy giờ chung tôi cũng chỉ nghe biết phong phanh, vài năm sau thì mới nghe nói đến nhưng cặp đôi H-M  , L-T rồi   N-H ... cố nhiên là đều do ghán ghép mà thành và cũng chẳng biết thật hư đến đâu,  nhưng  câu chuyện về những mối tình thơ ấy vẫn còn lại mãi với thời gian,  rất thi vị và khó quên trong đời.
       
 Nhưng mối TÌNH THƠ xuất hiện khá phổ biến trong đời sống học đường, có nét gì đó rất nên thơ bởi vậy đã gợi cảm xúc cho các nhà thơ và sau đó là các nhạc sỹ  để  họ ghi lại nhưng câu chuyện tình đó bằng những lời thơ và giai điệu mượt mà , lay đông mọi con tim của giới trẻ.
       Nói đến tình bạn học đường là chúng ta nhớ ngay đến một không gian thân ái, gần gũi, nhưng hàng cây xanh, những  hành lang nơi học sinh ủa ra sau giơ tan hoc, và sân trường với nhưng hàng cây phượng đỏ rực rỡ mỗi khi hè về.  Và chung ta không quên được những cảnh tượng này  :

     " Hàng ghế đá xanh hàng cây góc sân trường
       Hành lang ấy xa dần xa bước chân người
       Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng
       Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong .."(1)

    Trong khung cảnh ấy, ở những lớp cuối cảnh tượng chia tay nhau sau hơn 10 năm chung một lớp học diễn ra  thật  lưu luyến, thật cảm động  :

    " Giòng lưu bút chưa kịp ghi đã vội nhòe
      Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần
      Kỷ niệm nhớ mãi trong chiều mưa tan trường
      Hai đứa chung đường sao nghe vấn vương. "

     Thật khó quên giờ phút phải chia tay nhau, hồi ở trương Quế Lâm cũng vậy, chắc chắn là mấy bạn lớn trong lớp sẽ còn nhớ mãi những kỷ niệm , những tình cảm tư nhiên , có chút gì đó thơ ngây trong trắng với bạn gái, dù khó có thể gọi được đó la tình yêu .

      " Bao yêu thương trong ta tìm về
        một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa
        Nghe bâng khuâng trong lòng
        tìm  bóng dáng bạn xưa chẳng còn đâu nữa.."

  Thời gian trôi đi như gió thoảng, như thoi đưa , đến hôm nay nhớ lại cảnh tương chia tay  đó, chắc không phải là không có bạn  lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc   khi về thăm lại mái trường năm xưa, trong lòng  vẫn :

  "         ....miên man bồi hồi
    nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối TÌNH THƠ.  "

       Những mối  TÌNH THƠ ấy thật là đẹp, thật đáng trân trọng  và chắc sẽ còn đọng lại mãi trong ký ức mỗi chúng ta, phải vậy chăng ?
                                                                            Công Lý  
                                                            Một ngày cuối hạ (16/8/2013)
                                                                             .
   ---------------------------------------------------------------------                                                             (1) :  trích dẫn lời bài hát "Tình thơ "