Hà Nội đã vào thu, trời mát không còn hơi nóng của những ngày hè oi ả, nhưng suốt mấy ngày liền trời lại đổ mưa, những cơn mưa đầu thu thường đến bất chợt, khi thì rả rích, lất phất ,nhưng cũng có khi mưa khá nặng hạt. Sau những ngày mưa triền miên chỉ quẩn quanh trong nhà, trong lòng tôi buồn man mác , nhưng hôm nay trời đột nhiên tạnh ráo, gió heo may thổi về và nắng lên. Khi nắng thu về, một cảm nhận thật dễ chịu, tôi đạp xe ra phố, đi trên những nẻo đường thân quen, bỗng nhớ đến mấy câu thơ của nhà thơ Hồ Zếnh :
Tôi đi lại mãi chốn này
Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang
Dưới chân một lối THU VÀNG
..............................
Những tia nắng buổi sớm mai làm cho tôi choáng ngơp trước cảnh tượng THU VÀNG của Hà Nội thân yêu. Tôi lại tìm đến cái quán vắng khá quen thuộc với mình trên con phố Nguyễn Khánh Toàn. Trời se se lạnh, tôi không gọi ca phê như mọi khi mà gọi một ly rượu cô nhắc. Giờ phút này tôi chỉ có một mình, mấy hôm trước Minh Đức và Quang Trung ra Hà Nội , gặp nhau mấy lần nhưng ông trời cứ mưa hoài, thời tiết ẩm ướt chẳng đi đâu được , chúng tôi cũng nâng chén vài lần nhưng chỉ ở trong nhà nên không được thi vị như hôm nay. Hôm nay trời thì xanh ngắt, nắng thì lung linh, cảnh sắc đẹp thế mà tôi lại chỉ có một mình, lòng chợt dâng lên cảm xúc miên man, chợt thấy trên bàn có mấy cành hoa cắm trong lọ, tôi chọn lấy vài bông :
Cầm chùm hoa tím trên tay
Ngày thu êm ả ngồi say một mình
Tôi không say vì ly rượu cỏn con, có lẽ tôi say vì cảnh sắc mùa thu tuyệt vời , trong không gian thoáng đãng , lúc này thời gian như ngưng đọng ,những ký ức của một thời và những suy tư về số phận , về tình bạn , về tình người hòa quện vào nhau cùng chế ngự con tim tôi . Trươc mặt tôi không xa ở chiếc bàn bên cạnh tôi thấy mấy cô gái còn trẻ lắm, chắc là mấy cô sinh viên vẻ mặt rạng ngời, cười nói ríu rít họ nâng những ly nước ngọt có vẻ như đang chúc mừng nhau đã đỗ vào trường đại học bắt đầu cuộc sông mới . Trông họ hồn nhiên quá, ở tuổi quá bảy mươi này rồi, nhìn họ tôi bỗng thèm như ai đó có được sự hồn nhiên, dù chỉ là một chút thôi :
Còn một chút hồn nhiên
Ta biết rằng thật khó
Giữa tháng ngày đa sự
Giữa cuộc đời bon chen
Còn một chút hồn nhiên
Ta gửi vào hoa cỏ
Gửi vào trong tiếng cười
Sớm mai còn tinh khôi
Ta gửi vào em thôi
Mắt đen tròn bỡ ngỡ
........
( Dương Kỳ Anh)
Dòng đời trôi đi, còn đâu nữa thời trai trẻ, tóc ta nay đã bạc, mắt ta nay đã mờ ,âu cũng là quy luật của cuộc đời :
Lá vàng lá rụng miên man
Tóc xanh rồi bạc thế gian sự thường
Xót xa chi số phận mình
Xót xa giùm chút ân tình, người ơi!
Nhớ lại khi xưa mình cũng hồn nhiên lắm, một lần ra tận đảo Trừơng Sa xa xôi, chẳng ngờ trong chuyến đi ấy lại quen một cô gái người Hà Nôi :
Môt lần gặp một lần quen
Một người nhớ một người quên sao đành
Sau cuộc trò chuyện giữa nghìn trùng sóng gió ấy đã có một cuộc hẹn hò, nhưng ít hôm sau trở về Hà Nội cũng vào một ngày đầu thu :
Tôi về phố cũ tìm em
Vô duyên chỉ gặp bóng đêm hững hờ
Em còn mải với giấc mơ
Bỏ tôi lạc lối bơ vơ một mình. ( khuyết danh)
Đời là vậy thôi chẳng trách ai được vì mình luôn là người đến sau, đành tự an ủi là chắc người ấy đã lên biên giới phia bắc phuc vụ các chiến sỹ biên phòng , cô ấy chả là diễn viên văn công quân đội mà ,chỉ tại :
Niềm tin quá đỗi vu vơ
Giọt tan giọt đọng ngẩn ngơ vô tình.
Nhưng lạ thay trong cuộc đời này :
" Nhỡ vướng vào nhau một khắc
Trăm năm vẫn cứ luyến lưu ".
Nắng đã lên cao, tôi lặng lẽ rời quán vắng trở lại con đường đã lác đác những chiếc lá thu rơi. Lúc này trong lòng tôi chỉ còn tâm niệm một điều :
Xin gần laị quãng đường xa
Xin thời gian chớ vội qua tháng ngày
Thu xin chớ vội heo may
Hanh hao xin gió bớt lay cánh rừng
Xin ai chớ vội dửng dưng
Bấy nhiêu mặn nhạt xin đừng quên nhau
Nụ cười xin giấu niềm đau
Phấn son xin lấp vết nhàu thời gian. ( Ngọc Hà )
Làm sao có thể xóa được " vết nhàu thời gian". Cuộc đời có được có mất, có vay có trả , đơn giản vậy thôi, dù hạnh phúc hay khổ đau thì đó cũng là cuộc đời của ta, ta trân trọng nó vì ta không thể có thêm một cuộc đời nào khác nữa, nói cho cùng mình nợ cuộc đời này nhiều lắm. Nhưng trong khoảnh khắc này, nếu xin được thì tôi chỉ muốn xin cho nắng thu cứ rạng rỡ mãi, xin cho bàu trời cứ trong xanh mãi và xin cho tâm hồn tôi cứ mãi ngất ngây trước cảnh sắc thiên nhiên thật mơ màng ,thật dịu êm, thật lung linh " KHI NẮNG THU VỀ"./.
Một ngày đầu thu. Công Lý 14/9/2013