NẾU CÓ ƯỚC MUỐN TRONG CUỘC ĐỜI NÀY..
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này ", bạn sẽ ước gì đây ? Có thể mỗi người đều có ước muốn riêng của mình , có thể ước muốn chẳng ai giống ai, nhưng có lẽ chúng ta vẫn còn một ước muốn chung, đó có phải là "ƯƠC MUỐN CHO THỜI GIAN TRỞ LẠI"..?
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niêm
Để nụ cười còn lắng mãi trên hàng mi
Trên bờ môi, và trong những kỷ niệm xưa .."
Đó là lời bài hát " Mong ước kỷ niệm xưa " của Xuân Phương. Hàng năm cứ đến ngày lễ các nhà giáo ( 20-11) là tự nhiên tôi lại nhớ đến những kỷ niệm xưa , những kỷ niệm của một thời cắp sách tới trường, một thời tuổi thơ " vụng về " và "khờ dại ".
Trong 70 mùa xuân của cuộc đời đã đi qua tôi luôn là người học trò. Những ngày bé thơ chập chững những bước đi đầu tiên , cha mẹ chính là người Thày người Cô đầu tiên của mình, dạy cho ta khôn lớn, dạy ta cách sống làm người, dạy cho ta những bước đi vững chắc, chắp cho ta đôi cánh để bay vào cuộc đời đày thử thách chông gai. Ngày đầu tiên ta được cắp sách tới trường, biết bao bỡ ngỡ lạ lẫm, cô giáo đã dắt tay ta vào lớp, dạy ta những con chữ đầu tiên..đó là những tháng năm đất nước còn chiến tranh, đêm đêm ta phải lấy miêng cao su săm lốp bỏ đi đốt lên làm đuốc để tới trường làng học cùng chúng bạn. Rồi may mắn cũng đến, những ngày tháng tuổi thơ vô tư trôi qua trên mảnh đất Quế Lâm Xứ người, các Thày Cô đã nuôi dạy ta trưởng thành, cho ta vốn kiến thức , hành trang để sau này ta bước vào cuộc đời mênh mông, rộng lớn. Những năm học ở trường Chu văn An, những ngày hè khó quên ấy vẫn còn trong ký ức ta, đi theo ta cùng năm tháng. Kỷ niệm về mái trường xưa , về các Thày Cô ,về bè bạn thân thương chẳng bao giờ phai nhạt trong ký ức ta.
Sẽ nhớ mãi kỷ niệm trường xưa đã qua
Sẽ nhớ mãi Thày Cô ngày thơ đã xa
Sẽ nhớ mãi những người bạn thân thiết
Nỗi nhớ này gửi vào trời mây bao la
Và giữ mãi thẳm sâu trong cõi lòng ta.
Trong một lần đi dự đám cưới con một người bạn thân, đang ngồi nhấp chén trà chuẩn bị vào bàn tiệc, bỗng thấy một cô gái trạc ngoài 30 tuổi đến trước mặt tôi rồi thốt lên " Em chào Thày ạ ", phút ngạc nhiên qua đi nhanh chóng ,tôi nhớ ngay người đứng trước mặt là một học trò của mình từ mấy năm trước. Những lúc như thế mới sực nhớ ra là mình đã từng làm Thày giáo, đã từng được đứng trên bục giảng. Kỷ niệm về những khoảnh khắc đó cũng rất sâu sắc và thú vị nữa. Khi làm người Thày dạy ngoại ngữ tiếng Trung cho các em học sinh của trương Đai hoc NG tôi đã cố soạn một giáo án riêng, cố tìm một cách dạy riêng để làm sao cho các em dễ hiểu và vận dụng ngay được. Tôi thường gợi ý ra đề cho các em hội thoại với nhau hoàn toàn tự chủ, sáng tạo không gò bó theo khuôn khổ ngữ pháp nào ..và thế là trong cái lớp học ấy tôi dường như không phải là người Thày mà chỉ là một học trò bình đẳng chuyện trò với các em bằng thư tiếng mà suốt mấy chuc năm tôi đã sử dung cho công việc của mình. Thật khó tin là những điều mà Thày Quý, cô Quế đã từng dạy bảo nay lai được tôi đem ra bảo ban các học trò của mình.
" Học, học nữa , học mãi .." Đó là lời dạy của LeNin, hàng ngày tôi vẫn học, học từ sách vở, học từ những bài học của chính mình trong cuộc sống đã qua, tôi luôn tâm niệm ta sẽ luôn luôn là người học trò nhỏ của các Thày Cô đi trước và mãi mãi là người học trò trong cuộc đời mênh mông và rộng lớn này.
Viết để nhớ các Thày Cô nhân ngày Nhà giáo.
18/11/2013. Công Lý
Tôi đọc bài này của bạn mà sao cảm thấy buồn buồn, nhớ lại tuổi thơ của mình. Bạn viết hay lắm, đúng vậy, người thày đầu tiên của mỗi con người chính là cha mẹ chúng ta và điều đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Hôm sinh nhật cháu ngoại lớn, tôi tặng cháu một bài thơ, xin góp vài câu :
Trả lờiXóa...Con nhớ đừng phụ tấm lòng
Mẹ, cha dạy dỗ, trông mong từng ngày
Đến khi đủ cánh con bay
Đừng quên tổ ấm-vòng tay mẹ hiền
.... Chúc bạn một ngày bình an, vui vẻ.
Hình như cứ là những kỷ niệm không quên được thì đượm chút buồn hay sao ấy, kỷ niệm về các Thày Cô thật sâu sắc khó mà quên trong cuộc đời mỗi ngươi, cam ơn bạn đã sẻ chia
XóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=dsQcOvIPn9A[/youtube]
Trả lờiXóaMình đưa 2 lên để bạn chọ, bạn xóa đi 1 clip nhé. Bài của bạn viết rất hay, đi vào lòng người, khiến ai cũng phải liên hệ với 1 thời của mình, nhớ lại những kỷ niệm xưa. Cảm ơn bạn Cong Ly.
Trả lờiXóaTôi đã nghe nhiều lần khá hay, xin cám ơn bạn đã luôn giúp tôi
XóaAnh viết chân thật cảm động quá. Nay đã gần một năm em không đi giảng vì đau họng. Nhớ trường, bạn bè, học trò...Nay mai, 20-11, mới đến gặp nhau...nhiều người không còn đủ sức khỏe để đi gặp nữa anh ạ!
Trả lờiXóaGiờ anh đã thôi dạy ,nhưng sắp tới lại có mấy lớp bổ túc chắc anh lại tham gia giúp họ, dạy cũng thấy vui vui.
Trả lờiXóaMình cũng từng đi giảng dậy nghiệp vụ. Có thể nói không ngoa: Cảm giác đứng trên bục giảng là cảm giác "thăng hoa"! Khi ấy ta, với tư cách người thày, người truyền thụ kiến thức cho người học vừa tự hào nhưng vừa là trách nhiệm nặng nề. Phải gương mẫu từ ăn mặc đến tác phong. Kiến thức thì nói 1 phải biết 2-3 , thậm chí nhiều hơn nữa ! Tuy nhiên tôi cũng cùng cảm giác với Công Lý, hình như mình càng lớn tuổi càng cảm thấy kiến thức chưa đầy đủ, cần phải học . Học mỗi ngày, học bất cứ ở đâu ...Ngay trong các cuộc họp lớp , hội trường hay trao đổi lúc trà dư tửu hậu, nếu chú ý, ta vẫn có thể học được ở các bạn ta nhiều điều hay, nhiều kiến thức mới ! Mình trân trong những cảm xúc thực của bạn trong bài viết này !
Trả lờiXóaĐúng là lúc ấy có cảm giác thăng hoa, suy tư thì nhiều ,có nhưng kỷ niệm để đời nhưng không thể nói ra được, nên mình chỉ viết được ít dòng thôi, " thôi cứ để trôi trong ký ức "
Xóavậy cũng được mà..cám ơn Trung đã chia sẻ.
Công Lý ơi, sao hồi này bạn ít com cho bạn bè và cũng ít viết bài mới thế? Viết bài mới, thơ mới đi, sang thăm bè bạn nữa. Mong bạn khỏe mạnh, đừng ốm đau gì nhé!
Trả lờiXóaTôi vừ bị một cú cảm gió sốt li bì, ói mửa nữa hôm nay mới gượng dậy được, thành thật xin lỗi quý bạn ,ngoài ra máy cũng bị trục trăc hôm nay mới tạm sửa xong, sắp tới sẽ lại viết và com.
Xóa