tag:blogger.com,1999:blog-34393986754995911062024-03-13T08:29:05.416+07:00Blog Thạch QuânAnonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.comBlogger164125tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-8209371411623789042017-09-01T16:38:00.001+07:002017-09-03T08:31:04.362+07:00THU VÀNG<br />
<br />
GIẤC MƠ MÙA THU<br />
( Lời bài hát ) <br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqitYyQvQP4DVlasm9G2tftYrj19NIt4JWvGh0Z-gcywnuHwYhZOPml8HOA56TZHNwhPxbWvKiW9I6dYF9VvMBdHRmhpwj1EQcjSnI5k83xGjfCv_AcVWVsUnIrEFT0hq3dxzd-yg_we0/s1600/63674473.UDvH0HwG.2005110600303.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="491" data-original-width="750" height="209" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqitYyQvQP4DVlasm9G2tftYrj19NIt4JWvGh0Z-gcywnuHwYhZOPml8HOA56TZHNwhPxbWvKiW9I6dYF9VvMBdHRmhpwj1EQcjSnI5k83xGjfCv_AcVWVsUnIrEFT0hq3dxzd-yg_we0/s320/63674473.UDvH0HwG.2005110600303.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Người đi ra đi mãi mãi<br />
Chốn xưa tôi còn mong chờ.<br />
Người đi ra đi mãi mãi<br />
Vẫn không phai mờ dấu chân.<br />
Lòng tôi chiếc lá trên cành<br />
thu về...héo khô<br />
tôi còn nhớ ai<br />
mỗi khi chiều rơi.<br />
<br />
Người đi ra đi mãi mãi<br />
Trốn xưa thu vàng tôi chờ.<br />
Người đi ra đi mãi mãi<br />
Vẫn không phai lòng nhớ thương.<br />
Lòng tôi heo may đã về<br />
tôi còn vấn vương<br />
tôi còn nhớ thương<br />
đợi chờ ai.<br />
<br />
Bên trời một hàng mây trắng lững lờ trôi<br />
Nghe lao xao ngoài hiên vắng lá vàng rơi<br />
Dù biết ngày mai ..<br />
ngày mai nắng xuân không về<br />
Sao trên cành lũ chim vẫn ngu ngơ.<br />
Dù biết người đi<br />
người đi sẽ không quay về<br />
Sao tôi còn nhớ ai, chờ đợi ai ?<br />
<br />
Ngày nào còn mang hơi thở<br />
chắc tôi sẽ còn nhớ ...người .<br />
Ngày nào đôi chân lê bước<br />
tuổi xuân theo chiều nắng phai.<br />
Bàn tay nâng niu kỷ niệm<br />
Vỗ về giấc mơ xa mờ<br />
mỗi khi thu về...<br />
Tôi nhớ người ./.<br />
<br />
Một ngày chớm thu 1/9/2017<br />
Kong Lý chép tặng các bạn.<br />
<br />
<br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-59955897246266523942017-08-16T16:28:00.004+07:002017-12-31T17:15:41.218+07:00CHIỀU NGANG QUA PHỐ CŨ<br />
<br />
<span style="color: purple;"> BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA ?</span><br />
<br />
<br />
" Chiều ngang qua phố cũ " là tên một cuốn phim truyều hình nhiều tập khá ăn khách vừa được VTV4 phát lại. Bộ phim nói về cuộc sống của một "Đại gia đình" dân Hà Thành gôc với 4 anh chị em ruột. Họ thừa hưởng của cha mẹ để lại một ngôi nhà cổ rất có gia trị. Nội dung bộ phim xoay quanh câu chuyên 4 anh em họ cộng thêm 3 nàng dâu và một chú rể tranh chấp với nhau về việc xử lý ngôi nhà , tài sản chung cha mẹ để lại cho họ. Kẻ muốn bán ngôi nhà đi chia đều cho 4 anh em, người lại muốn giữ lại vì ngôi nhà còn chứa đày ắp những kỷ niệm của anh em họ thời thơ ấu. Bộ phim để lại nhiều suy ngẫm cho khán giả nhất là những người sinh ra và lớn lên ở Ha Nôi như tôi. Bộ phim gợi cho tôi suy nghĩ : hay là một buổi chiều nào đó mình cũng thử " ngang qua phố cũ" nơi mình đã từng sinh sống thời ấu thơ ở Hà Nội ?<br />
<br />
Với suy nghĩ ấy , buổi chiều một ngày đầu tháng 8 tôi ghé lại thăm con phố Phó Đức Chính, thăm lại ngôi nhà số 100 nơi mấy chục năm trước gia đình tôi , Cha mẹ và mấy anh chị em tôi từng sinh sống.<br />
Phó Đức Chính là một con phố nhỏ chạy song song với đường Yên Phụ. Năm 1955 khi trở về Thủ đô , cha tôi đã tìm thuê ngôi nhà số 100 ở con phố này để làm nơi trú ngụ cho cả gia đình gồm 10 nân khẩu. Ngôi nhà vốn là một biệt thự cổ xây từ thời Pháp gồm 2 tầng có 4 phong lớn , một gara để ô tô , khu bếp phia sau và vườn nhỏ phia trước. Có lẽ vì rộng quá nên Cha mẹ tôi chỉ thuê 2 phòng ở trên gác , thêm cái gara và cái bếp , diện tích con lại thì gọi hai gia đình quen biết từ thời tản cư ra kháng chiên về ở chung. Có biết đâu đó lại là mầm mống của nỗi bất hạnh sau này. Hai gia đình ấy họ sinh rất nhiều con cái , ngôi nhà trở nên chật hẹp đi cùng với sự bành trướng và lấn chiêm khoảng không gian còn lại của Họ. Khi cha mẹ tôi già đi và lần lượt về cõi vĩnh hằng, mấy anh em trai chung tôi tiếp quản hai căn phòng trên gác và cái gara , chỉ có vậy còn lại khu vườn, khu bếp và đường đi thì những gia đình " bè ban" kia đã lấn chiếm hết.tất cả . Đó cũng là lý do vì sao mà mấy anh em tôi kẻ trước người sau buộc phải lần lượt rời bỏ ngôi nhà đã có nhiều kỷ niệm với gia đình chúng tôi đó để chuyển đi nơi khác. <br />
Sau khi chuyển đi, tôi có vài lần ghé thăm ngôi nhà số 100 ấy, nhiều thay đổi đã diễn ra, nhưng cuộc ghé thăm lần này thật bất ngờ với tôi. Tôi đã không thể nhận ra ngôi nhà ấy nữa. Cổng to ra vào đã bị bít kín, con đường đi khá rộng nay không còn nữa mà thay vào là những khối bê tông mới được dựng lên thành các căn hộ, lối đi giờ hẹp chỉ con nửa mét. Tôi cố lách đi vào phia trong để lên hai căn phong trên gác, nhưng không đi được vi bị mấy chủ nhà mới ngăn cản. Ngôi nhà ấy giờ đã có nhiều chủ mới chia năm sẻ bảy không tài nào nhận ra dáng vẻ vốn có của nó nữa và dù muôn thăm lai những căn phong cũ tôi cũng không thể nào thực hiện được.<br />
Tôi là người "hoài cổ". Tôi đã có nơi ở mới rộng rãi khang trang , nhưng thi thoảng vẫn muốn tìm về với những ký ức xưa , tìm về nơi mình sinh sông thuở nhỏ. Sự thất vọng cũng là điều không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vậy trong lòng mới luôn ấp ủ niềm mong mỏi :<br />
<br />
" Bao giờ cho đến ngày xưa ? "<br />
<br />
Công Lý 16/8/2017Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-5878401081876513022017-07-17T10:18:00.002+07:002017-07-29T11:46:39.472+07:00ĐỪNG CỐ QUÁ <br />
<br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"> <span style="color: red;"> CỐ QUÁ và QUÁ CỐ</span></span><br />
<br />
Phàm ở đời làm việc gì cũng phải CỐ mà làm, sao cho đạt yêu cầu, đạt hiệu quả cao nhất. Như vậy CỐ là phải rồi. Nhưng nhiều khi CỐ quá mức hay nói cho gọn là CỐ QUÁ thì có khi lại hứng chịu kết cuc ngược lai, nhẹ thì mang thương tật, đau yếu còn nặng thì có khi mất mạng mà dân gian hay gọi là QUÁ CỐ.<br />
Mấy chục năm làm việc ở Bộ Ngoại giao tôi đã được chứng kiến trường hợp vì CỐ QUÁ mà thành QUÁ CÔ.<br />
Năm 1967 sau khi được tuyển vào Bộ Ngoại giao, tôi được cử sang Đại Sứ quán ta tai Bắc kinh làm công tác phiên dịch. Trong nhiệm kỳ đó tôi dịch cho Đại sứ Ngô Minh Loan. Lúc bấy giờ người thứ 2 của Sứ Quán là Tham tán Lê Trung . Thi thoảng tôi cũng dịch cho ông Tham tán . Ông Trung khoảng ngoài 50 tuổi, dáng người béo mập, ngoại hình không mấy khả quan. Điều hơi bất ngờ là ông có bà vợ vừa trẻ lai vừa đẹp. Bà vợ ông kém ông gần 20 tuổi. Năm đó hai ông bà đã có một cháu gái 8 tuồi giông mẹ rất xinh xắn. Lúc đầu tôi rất thắc mắc không hiểu sao một người đàn ông ngoại hình không được " hoành tráng" lắm nếu không nói là hơi thất vọng , lại có bệnh tim bẩm sinh mà lại lấy được cô vợ trẻ thế. Ít lâu sau tôi mới được nghe câu chuyện về vợ chông ông. Hóa ra bà vợ là con gái một người bạn cùng hoạt đông cách mạng với ông ở Quảng Ninh . Trong một lần ông và người bạn chí cốt ấy bị địch truy đuổi chính ông đã đánh lạc hướng kẻ địch cứu người bạn ấy thoát chết. Ông bị địch bắt và tra tấn rất dã man, nhưng ông không khai ra bạn mình, may mắn là ông được các đông đội cứu thoát khi kẻ thù đưa ông đi sử bắn. Sau ngày cách mạng thành công 2 người găp lại nhau và lại cùng công tác ở Tỉnh ủy Quang Ninh. Lúc đó ông gần 40 tuổi và chưa lập gia đình. Người bạn thân lập gia đình từ sớm và năm ấy cô con gái của ông ta dã đến tuổi cập kê . Cảm kích vì người bạn đã bất kể hiểm nguy hy sinh cứu tính mạng mình, ông bạn nảy ra ý định gả con gái mình cho ông Trung. Ý định ấy được vợ ông tán thành, và cô con gái cũng răm rắp nghe lời Bố Mẹ. Thế là ông lấy được vợ trẻ. Câu chuyện cũng khá cảm động và có vẻ hợp logic, xem ra họ sống cũng khá hạnh phúc. Khỏi phải nói ông Trung rất chiều chuộng bà vợ trẻ. Mọi việc trong gia đình ông giành lấy làm không để cho bà vợ phải mó tay vào. Tôi thấy ông thường xuyên đi xách nước, lau sàn nhà hoặc làm các công việc khác. Ông làm rất vui vẻ không nề hà việc gì , có điều ông vẫn dấu mọi người là ông có bệnh tim. Tôi biết vì đã có lần đi phiên dịch cho ông khi ông đên bệnh viên khám bệnh . <br />
Bẵng đi mấy năm, sau khi vợ chông ông Trung hết nhiệm kỳ trở về nước , tôi cũng về nước nghe nói ông không còn ở Bộ Ngoai giao, tôi cung không có dịp găp lại. Một hôm tôi đến Bộ làm việc thì đoc được cáo phó đưa tin ông Trung đã mất vì bệnh tim. Tôi đã đến dự tang lễ ông. Sau này tôi được nghe kể lại, ông bị đột quỵ khi đang cố xách một thùng nước nặng đi từ vòi nước về nhà với khoảng cách gần trăm mét. Ông vẫn quá chiều vợ, làm cả những việc nặng quên cả căn bệnh tim quái ác. Ông đã CỐ QUÁ nên thành QUÁ.....Không biết có phải là thế không, nhưng câu chuyện tôi được chứng kiến quả là một bài học đối với tất cả những người đàn ông, người chồng trên khắp thế gian này.<br />
Vậy mới nói hãy luôn CỐ GẮNG làm việc nhưng đừng CỐ QUÁ mà thành QUÁ....<br />
<br />
Koong Lý 16/7/2017<br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-76384125432285813142017-07-04T13:42:00.001+07:002017-07-04T13:42:57.547+07:00Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-32503906820160898772017-03-29T08:45:00.002+07:002017-03-29T09:46:05.384+07:00NGẬM NGÙI CHIA TAY<br />
<br />
<span style="font-size: large;"> <span style="color: purple;"> CÀ PHÊ ĐẮNG VÀ MƯA</span></span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgiKCMlh3cSnLPKb8CBrHdwALA-VmwLulBWf0Rf98oFPpyY9pSoQoMwVN36d3411VbME7k1XBp3_i2ys14_BIUjlBUp7c15J41jo7ckZlMcocgcHAAiKpUBjsX2-Ut_q0FgsLvHZ6zV8I/s1600/anh-chia-tay-tinh-yeu-buon-4.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="238" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgiKCMlh3cSnLPKb8CBrHdwALA-VmwLulBWf0Rf98oFPpyY9pSoQoMwVN36d3411VbME7k1XBp3_i2ys14_BIUjlBUp7c15J41jo7ckZlMcocgcHAAiKpUBjsX2-Ut_q0FgsLvHZ6zV8I/s320/anh-chia-tay-tinh-yeu-buon-4.jpg" width="320" /></a></div>
<span style="font-size: large;"><span style="color: purple;"><br /></span></span>
<br />
Đã sang xuân rồi mà Hà Nội vẫn còn se lạnh , thi thoảng lại lác đác mấy giọt mưa. Thời tiết này khiến con người luôn cảm thấy điều gì đó buồn và nhớ. Trong tâm trạng ấy tôi vào mạng tìm nghe một bài hát có giai điệu trữ tình, . Vào Địa chỉ " NHẠC CỦA TUI" Bất chợt thấy bài hát " Cà phê đắng và mưa", bấm vào , thế là một giai điệu nhẹ nhàng, với chút gì đó buồn man mác vang lên , thật hợp với tâm trạng buồn lúc này. Mặc dù bài hát nói về nỗi lòng của một cô gái , một mình với ly cà phê đắng . Cô thấy " Cà phê đắng ở trên môi , mà em thấy đắng ở trong lòng .." .Có lẽ là sau một cuộc chia tay , mà đã là chia tay thì làm sao mà không buồn , không nhớ chứ ?<br />
<br />
Tôi ghi lại lời bài hát và nhẩm hát theo coi như một sự sẻ chia với nỗi buồn nhớ của cô gái.<br />
<br />
Ngồi lặng thinh<br />
Quán vắng tanh<br />
Em một mình.<br />
Chẳng còn anh<br />
Nhưng vẫn kêu .. cà phê Đắng<br />
Cành hoa trắng .. mong manh<br />
Rụng trên phím cây Dương cầm<br />
Như chính em buồn héo hắt những chiều mưa.<br />
<br />
Bài nhạc xưa<br />
Em đã nghe bao nhiêu lần<br />
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu .<br />
Cà phê đắng ở trên môi<br />
Mà em đắng ở trong lòng<br />
Không hiểu sao<br />
Em chẳng khóc mà nhạt nhòa.<br />
Bỗng vỡ òa<br />
Vì những xót xa<br />
Khi nhận ra mình rất nhớ<br />
Ngỡ đã quên<br />
Hình bóng thân quen<br />
Mà hôm nay càng nhớ thêm.<br />
Đã lâu rồi ... mà cứ hy vọng<br />
Anh biết không ?<br />
Chắc em sẽ ..<br />
thôi chờ mong ./.<br />
<br />
Bài hát đã kết thúc , nhưng giai điệu buồn thì cứ còn vang vọng mãi trong tôi.<br />
Ôi ! Cuộc đời sao cứ luôn có những cuộc chia ly.<br />
<br />
Một chiều buồn.<br />
Kong Lý , 28/3/2017<br />
<br />
<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-24911311806292411482017-03-20T17:45:00.005+07:002017-03-20T17:45:50.942+07:00NGÀY HẠNH PHÚC<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<span style="color: purple;"><br /></span>
<span style="color: purple;"> </span><span style="font-size: large;"><span style="color: purple;"> SAO LẠI CHỈ CÓ MỘT NGÀY HẠNH PHÚC </span>?</span><br />
<br />
Hôm nay là ngày được LHQ gọi là NGÀY HẠNH PHÚC . Khi được phóng viên VTV phỏng vấn cảm nhận về ngày này , một người đàn ông trung niên không trả lời thẳng vào câu hỏi mà lai hỏi ngược lại như đề bài viết này của tôi. Ông ta cho răng không chỉ có một ngày mà nên cả 365 ngày đêu phải là " Ngày Hạnh phuc" .Tôi thì nghĩ vấn đề không nằm ở chỗ một ngày hay 365 ngày, bởi trước tiên phải xác định cho được " Thế nào là hạnh phúc" đã. Có muôn hình vạn trạng cho câu trả lời, bởi mỗi người đều có một nhận thức của riêng mình. Rất khó để có một " quy chuẩn chung". Hình như LHQ quy định ngày này cũng chỉ nhăm khuyến khích con người hướng đên một cuộc sông đày đủ sung túc đáp ưng được nhưng yêu cầu tối thiểu của cuộc sông đôi với mỗi con người. Vì khái niêm " Hạnh phuc" quá bao quát và khó xác định nên Họ không đưa ra được một "tiêu chí " hay " quy chuẩn chung nào . Mỗi Quốc gia va mỗi con người có lẽ se phải căn cứ theo những quy chuẩn riêng của nước mình để xác định . Với cá nhân , người này có thể cho là mình đang hạnh phúc vì có đay đủ của cải vât chât, nha lầu, xe hơi, vườn trại , về mặt tinh thần cũng thoải mái, gia đinh êm ấm , con cái ngoan ngoãn thành đạt, nhưng kẻ khác thi lai cho rằng không hẳn đày đủ sung sướng về vật chất và tinh thần thi mới được gọi là hạnh phúc, nhiều người nghèo khổ , cuộc sông lam lũ khó khăn nhưng vẫn mãn nguyện và không thể nói là họ không có hạnh phúc. Tôi nghĩ đơn giản khi minh sống với cuộc sống của chính mình, đạt được những mục tiêu ước vọng của chính bản thân mình thì khi đó có thể tạm gọi là " hạnh phúc " chăng? Với những người khác có thể là chưa phải, còn bạn thì nghĩ sao ?<br />
<br />
Hình như Việt Nam mình cũng được một tổ chức quốc tế nào đó vinh danh là nước có đời sống " hạnh phuc" ? chẳng biết họ dưa trên những "tiêu chí" gì, nếu đúng thế (tôi không chắc vì thông tin không được xác định) thì cũng đáng tự hào đấy chứ. Nhưng sự thật thì còn xa lắm mới có thể gọi la đất nước có hạnh phúc đươc. Không phải là vì mình còn nghèo , bởi vì nghèo vẫn có thể có hạnh phúc chứ. Cái chính là đát nước mình được quản lý quá tồi. Chỉ nhìn những nước xung quanh nhỏ bé hơn ta, 2 anh láng giêng Lào CPC đã thấy mình còn xa mới theo được họ. Ta có lắm tài nguyên " rừng vàng biển bạc " nhưng không làm ra được bao nhiêu của cải vật chất mà thiên nhiên thi đang kêu cứu. Hàng ngày hang giờ, nạn " cát tặc" , " lâm tăc " hoành hành, bọn lưu manh côn đồ ngang nhiên cướp của giết người. Càng tiến sát đên mục tiêu là " nước công nghiệp" thì đất nước có vẻ càng rối, càng mất trật tư . Tình trạng đó diễn ra ngày này qua ngày khac, ở khăp mọi nơi, mọi chốn, mọi ngóc ngách của đời sông, diễn ra ở tất cả các Bộ, các ngành, các xã các phừơng..khi xảy ra bất cập, tham nhũng, lãng phí chăng cơ quan nào, bộ phân nào dám chịu trách nhiêm. Nhìn tông thể nếu cứ<br />
như vậy làm sao gọi là đất nước" hạnh phúc " được ?<br />
<br />
Đương nhiên là dân ta muốn có cuộc sông hạnh phúc, muôn đất nươc phát triền, được thế giơi thùa nhân là đất nươc " Hạnh phúc" . Đó cxng là nguyên vọng là ước mơ của họ, nhưng đến bao giờ mới đạt đươc ? Chính phủ biết rất rõ . Dân ta mừng vì đang có một vị Thủ tướng khả ái, luôn nghĩ đên người dân, quyêt tâm xây dưng một Chính phủ " kiến tao, Liêm khiêt" và chính ông đã đi đầu để thực hiên mục tiêu đó. Thủ Tướng đã "quyêt liệt" như vậy ,nhưng dường như con tàu Ông đang cầm lái ra khơi vân còn muôn trùng sóng gió. Chưa thấy cả hệ thông quyết tâm đồng lòng, vẫn còn nhưng "nhóm lợi ích" mặc cho cấp trên rải thảm" còn mình thi ngang nhiên " rải đinh". Vấn đề là ở CON NGƯƠI" , đã có nhiêu sai pham. Chưa có Tông Bí thư nào như hiện nay đã thẳng thăn thưa nhận những bất câp, yếu kém trong vấn đề " Can bô" và băt tay vào sửa sai, khó đấy nhưng bước đầu là đáng ghi nhận, câu hỏi chỉ là có làm đến tận cùng không ?. Cũng giông như các doanh nhân trẻ " khởi nghiệp"gặp muôn vàn khó khăn, công cuộc " tái cải cách" này của Đảng tất nhiên cũng đày rãy thách thức phải vượt qua. Lịch sử hình như đang lặp lai, mỗi lúc gặp nguy nan cả dân tộc lại xiết chặt hàng ngũ muôn người như một, quyết tiến lên đạp bằng mọi trở ngại, chông gai. Với một Đảng đã biết nhận ra lỗi lầm để khắc phuc rôi tiên lên, một Chinh phủ sáng tạo trong tư duy , quyết liệt trong hành động , người dân đã có niềm tin để cùng với Chính Phủ thực hiên mục tiêu " dân giàu nước mạnh" người dân được sống Hạnh phúc. Mục tiêu một nước Viêt Nam thực sư la đất nước " Hạnh phuc" được thế giới công nhận cũng không phải là quá xa vời.<br />
<br />
Vài dòng suy ngẫm , mong được chia sẻ và cảm thông.<br />
<br />
Kong Lý 20/3/2017Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-50504709032039932532017-03-05T19:56:00.004+07:002017-03-05T19:56:33.825+07:00GÓC THƯ GIÃN<br />
<br />
<br />
<span style="font-size: large;"> <span style="color: purple;">NHẠI THƠ TỐ HỮU</span></span><br />
<br />
<br />
Tố Hữu là một nhà thơ lớn có nhiều tác phẩm nổi tiếng và để đời. Trong bài thơ dài " CHÀO XUÂN 61 " có đoạn thơ sau :<br />
<br />
....<br />
Mà nói vậy trái tim anh đó<br />
Rất chân thật chia 3 phần tươi đỏ<br />
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều<br />
Phần cho thơ và phần để em yêu<br />
Em xấu hổ " thế cũng nhiều anh nhỉ"<br />
Rồi hai đứa hôn nhau ,hai ngươi đông chí<br />
Dắt nhau đi cho đến sớm mai nay<br />
Ánh đon em về xuan cũng đến trong tay.<br />
<br />
Có ai đó đã nhại vui đoạn thơ này như sau :<br />
<br />
Mà nói vậy phần lương anh đó<br />
Rất chân thật chia 3 phần nho nhỏ<br />
Anh dành cho trả nợ phần nhiều<br />
Phần cho em và phần để anh tiêu<br />
Em dấm dẳn " sao anh nhiều thế hả"<br />
Rồi hai đứa cãi nhau như hai bà hàng cá<br />
Bỏ nhau đi cho đến sáng mai nay<br />
Anh đón em về ,tiền cũng nhẵn trong tay .<br />
<br />
Vui tí thôi chứ chẳng có ác ý gì. Thơ Tố Hưu hay thì vẫn cứ mãi hay thôi, phải vậy không hả các bạn?<br />
<br />
Kong Lý chép theo sách " BẠN VĂN''<br />
của Nguyễn Quang Lập.<br />
5/3/2017Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-10372478121844266202017-03-03T09:42:00.000+07:002017-03-05T17:44:12.549+07:00MƯNG NGÀY 8/3<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="color: red;"><span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"> MỪNG NGÀY PHỤ NỮ QUÔC TẾ 8/3</span></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZygcJB3ks5gtMAQ0k57ptfw7GdLqZloUV38SV01PsaZDOmETZjL_F2lxTjAKm1-ZUerdEJlmwuuqW3D9PQrtGurTGUHmxQrBuQtBGGwxdP0oyE1DQuyU_g1ZFOr0Ju_Z0FUeHcTahl9I/s1600/hinh-anh-8-3-quoc-te-phu-nu-11.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="215" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZygcJB3ks5gtMAQ0k57ptfw7GdLqZloUV38SV01PsaZDOmETZjL_F2lxTjAKm1-ZUerdEJlmwuuqW3D9PQrtGurTGUHmxQrBuQtBGGwxdP0oyE1DQuyU_g1ZFOr0Ju_Z0FUeHcTahl9I/s320/hinh-anh-8-3-quoc-te-phu-nu-11.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Nhân ngày Phụ nữ quốc tế 8/ 3 , Kính chúc Cô Quế và các bạn nữ khối 5 và tất cả các bạn nữ LƯSƠN-QUÊ LÂM luôn mạnh khỏe, nhiều niềm vui, hạnh phúc bên con cháu.<br />
<br />
THƠ VUI<br />
<br />
Hôm nay mùng tám tháng ba<br />
Chị em phấn khởi đi ra đi vào<br />
Hôm nay có khác hôm nào<br />
Hình như ai cũng khát khao điều gì.<br />
Rảnh rang , thoải mái . mấy khi<br />
Đàn ông đi chợ mình thì rong chơi<br />
Mỗi năm có một ngày thôi<br />
Cố mà tận hưởng cho đời ...lên hương./.<br />
<br />
Kong Lý , Thang 3 năm 2017<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-1196287023510155052017-01-27T08:05:00.001+07:002017-01-27T19:21:29.793+07:00CHUC MỪNG NĂM MỚI ĐINH DẬU <br />
<span style="color: red; font-size: large;"><br /></span>
<span style="color: red; font-size: large;"> TIỄN NĂM KHỈ ĐÓN NĂM GÀ</span><br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh26BsJKXipP37FATUPLGmKzWQWmCdBNsO13lwnDhyphenhyphenfiIkc8LpSBEPTUajTBosv5F9VWzkCi7t5bDZyW_YQTN7kFLUomun5C_OnEcx3q9caK76NJbBBtbu5ZTnhrqDGUGHghyniY9hskfo/s1600/Hinh-nen-ga-con-dau-ohaylam.com-%25281%2529.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="217" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh26BsJKXipP37FATUPLGmKzWQWmCdBNsO13lwnDhyphenhyphenfiIkc8LpSBEPTUajTBosv5F9VWzkCi7t5bDZyW_YQTN7kFLUomun5C_OnEcx3q9caK76NJbBBtbu5ZTnhrqDGUGHghyniY9hskfo/s320/Hinh-nen-ga-con-dau-ohaylam.com-%25281%2529.png" width="320" /></a></div>
<br />
<br />
Năm KHỈ vừa qua<br />
Năm GÀ đã tới <br />
Niềm vui phơi phới<br />
Chào đón xuân sang<br />
Hạnh phúc ngập tràn<br />
An khang, Thịnh vượng.<br />
<br />
Đón năm mới ĐINH DẬU, Công Lý xin chúc các Thày Cô , tất cả các bạn CU LO trong Nam, ngoài Bắc :<br />
Sức khỏe dôi dào<br />
Vui tươi , Hạnh phúc.<br />
<br />
Công Lý , Ngày 30 Tết <br />
Đinh Dậu<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com13tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-31063862622000939972016-12-31T17:12:00.000+07:002017-01-01T09:33:07.388+07:00TÂM SỰ CUỐI NĂM <br />
<br />
TỰ NGẪM ĐÊM CUỐI NĂM<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxoegW8IqUt3Dt32AAxzhYEsto2YNW2khVawhMZYjLEL35orRRV3u7XVxO1k29HWbA_jBZQAJDcJXwyxqda2foKYRLP9HwaWtAfdqXQzdKBoqac_zTGV4fmayQE3q4Bdf3BdTGCK6VHj0/s1600/chuc-mung-nam-moi-10-1483065240.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="179" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxoegW8IqUt3Dt32AAxzhYEsto2YNW2khVawhMZYjLEL35orRRV3u7XVxO1k29HWbA_jBZQAJDcJXwyxqda2foKYRLP9HwaWtAfdqXQzdKBoqac_zTGV4fmayQE3q4Bdf3BdTGCK6VHj0/s320/chuc-mung-nam-moi-10-1483065240.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Đêm cuối năm tiết trời chỉ xe lạnh, chiếc đông hồ treo trên tường đang điểm những phút cuối cùng của năm 2016. Năm mới 2017 sắp bắt đầu...<br />
<br />
Vào những khoảnh khắc này, dường như mỗi con người, mỗi số phận đều đang có những suy tư, những nghĩ ngợi của riêng mình và tôi cũng không ngoại lệ.<br />
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt cùng số phận , vây là đã 76 năm trôi qua.<br />
Thời gian chứng kiến sự trưởng thành của tôi từ một chú bé con trở thành một ông già ngoại thất tuần như ngày hôm nay, thời gian cũng đang là thước đo thách thức sự tồn tại của tôi trong những tháng năm còn lại của cuộc đời mình.<br />
Có một lúc nào đó tôi đã :<br />
Đi tìm quá khứ xa xôi<br />
Để gom ký ức đánh rơi thuở nào.<br />
Và tôi vẫn luôn biết rằng :<br />
Thời gian chẳng đợi ai đâu<br />
Tóc xanh nay đã đổi màu bạc phơ.<br />
Quy luật của đất trời là vậy mà có ai chông lại được đâu. Biết vậy, nhưng nhiều khi tôi cũng cứ mơ mộng hão huyền. Đúng như Nhạc sỹ Thanh Tùng đã từng viết trong nhạc phẩm rất nổi tiếng của ông :<br />
Cuộc đời lạ lùng, đời hay mơ ước những điều <span style="font-family: "georgia" , "times new roman" , serif;">viển vông</span><br />
Lòng người lạ lùng, lòng hay mong nhớ những điều<br />
hư không<br />
.<br />
<br />
Dù biết là " viển vông" là " hư không" vậy sao con người vẫn cứ ao ước ? Có người mong mình trẻ lại mười năm, có người lại mong mong sống đên " bách niên giai lão". Ngạo mạn hơn, có người đã " thất thập cổ lai hy" rồi mà vẫn còn mong " Cho ta ôm lấy vai thon " ( TCS Ru đời đi nhé"). Nhưng cái phần " người" trong mỗi " con người" là như vậy thôi , trời sinh ra thế mà.<br />
<br />
Người già sợ nhất là sự " cô đơn" , ai cũng bảo vậy mà cũng chẳng có ai tránh được. Sau mấy chục năm lăn lộn với cuộc đời , giờ tôi cũng nhận ra rằng : <br />
<br />
Dại khờ chỉ tôi với tôi<br />
Còn đâu thơ, mộng, niềm vui , nỗi buồn ?<br />
<br />
Lại một năm nữa trôi qua, giờ là lúc nên bình tâm để chiêm nghiệm về cuộc sông sắp tới :<br />
<br />
Giữa caí hối hả, bon chen của cuộc sông hiện tai, phải chăng ta nên lắng lòng lai , sống chậm lại để tránh bị xô đẩy vào ngững cạm bẫy, những thị phi của cuộc đời.<br />
<br />
Những phút giây cuối cùng của năm cũ đang trôi nhanh , một năm mới sắp bắt đầu . Lúc này đây tôi bỗng thấy như nghe trong làn gió đông tiếng thì thầm của ai đó vọng bên tai : <br />
<br />
"Hãy cứ lên đường với những buồn vui bất ngờ phía trước, vết cỏ mòn để lại phía sau những con đường. Tuổi thơ để lại phía sau chiếc gối êm cho tuổi già úp mặt. Cuộc đời để lại phía sau một bản trường ca của mỗi số phận "<br />
<br />
Công Lý , đêm cuối năm 2016 <br />
<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com12tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-17679676250956573632016-12-21T14:26:00.003+07:002016-12-24T09:45:25.730+07:00ĐẠI SỨ , NGHỀ NGUY HIỂM<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> ĐẠI SỨ , ÔNG LÀ AI ?</span><br />
<br />
Những ngày cuối của tháng chót, tháng 12 năm 2016 đang dần trôi qua ...<br />
Ở một nơi xa xôi nằm xen giữa hai lục đia Âu - Á , giữa Thủ đô của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ , tại tiền sảnh của căn phòng rộng, nơi đang diễn ra một cuộc triển lãm tranh bỗng vang lên nhiều tiếng súng chát chúa. Một thân hình to cao đổ sập xuống. Vụ án mạng kinh hoàng đã xảy ra như bao vụ án mạng khác ở đất nước đang rối ren và bất ổn về chính trị này. Nhưng khác với các vụ án khác, nạn nhân bị giết hại không phải là một người dân, một thương gia hay một nhà chính trị người Thổ. Nạn nhân là một người Nga. Ông là Andrei Karlov , Đại sứ của Công hòa Liên bang Nga tại Ankara. Hung thủ là Mert Altintas một công dân Thổ Nhĩ Kỳ đã bị cảnh sát tiêu diệt ngay sau đó. Đây là một vụ khủng bố, là một âm mưu hèn hạ nhằm phá hoai mối quan hệ đang được từng bước cải thiện giưa Nga và Thổ Nhĩ Kỳ. Sân khấu chính trị thế giới đang diễn ra những màn kịch vô cùng gay cấn , để lại nhiều hậu họa.<br />
Cứ tưởng làm nghề Ngoai giao , làm Đại sứ , người đứng đầu đại diện cho một Quốc gia tại một Quốc gia khác là công việc nhàn nhã, ung dung tự tại, quyến quý sang trọng. Có biết đâu đằng sau sự " hoành tráng", "oai hùng" , "vinh hạnh " đó lại tiềm ẩn cả những phút giây, những khoảnh khắc đày hiểm nguy , trong đó có cả sự rình rập của cái chết. Trong lịch sử Ngoại giao chắc chắn không chỉ có cái chết của vị Đại sứ người Nga kia. Ở nhiều quốc gia khác nhau, một vại vị Đại sứ, Đại Biện, Tham tán cũng đã từng trở thành vật hy sinh của những mưu đồ chính trị đen tối.<br />
<br />
Là người làm việc trong ngành Ngoại giao, mấy chục năm trôi qua , đến giờ giở lại những trang ký ức tôi vẫn còn nhớ như in những sự kiên, nhưng sự hy sinh, vĩnh viễn ra đi vì Tổ quốc, vị sự ngiệp cách mạng của một số cán bộ Ngoai giao.<br />
Năm 1955 Hội nghi các Nguyên Thủ nhiều nước châu á diễn ra tai Ban Dung Indonesia. Thủ tướng Trung quốc Chu ân Lai dự định than dự hội nghi này. Một âm mưu ám sát Thủ tướng Chu đã được gián điệp của Tưởng Giới Thạch ở Đai Loan chuận bị Chúng đã gài bom trên chiếc máy bay Thủ tướng Chu dự kiến sẽ đáp từ Hông kong tới Indonesia. Vì một lý do bất ngờ , Thủ tương Chu không đáp chuyến bay đó mà lui lại vai hôm và ông đã thoát chết. Nhưng hơn 10 phóng viên và cán bộ Ngoại giao của TQ đi trên chuyến bay đó đã tan xác giữa biển khơi. Trong số các những người thiệt mạng đó có ông Vương Minh Phương một can bộ Ngoại giao của Viêt nam công tác tại Tông lãnh sự quan của ta ở Côn Minh . Sạu sự kiện ấy tên của ông Phương được khắc ghi tại nghĩa trang liệt sĩ ở Thủ đô Bắc Kinh. Một sự kiện khác xảy ra ở sân bay của Thủ đô nước Angieri. Một kẻ cướp máy bay đã không chế và bắt làm con tin mấy chục người trên một chiếc máy bay săp rời Angieri bay sang Paris . Trong số hành khách có ông Tham tán Thương vụ của Sứ quán Việt Nam tai Ạngie . Khi bị lực lượng bảo vệ sân bay bao vây, tên cướp máy bay đã ra tay sát hại con tin, không may người bị hại chính là ông Tham tán của Sứ quán Viêt Nam. Sạu đấy vài phút cảnh sát bảo vệ sân bay tấn công tiêu diệt được tên cướp giải cứu được nhiều con tin, nhưng vị cán bộ Ngoại giao Viêt Nam đã tử vong vì vết thương quá nặng. Đó chỉ là vài sự việc cho thấy nghề Ngoai giao không phải là chỉ có " trải thảm đỏ" , nhiều khi cũng đã đổ cả máu nữa.<br />
<br />
Tôi đã làm Đái sứ ở đất nước Hồi giao Malaysia hơn 4 năm. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được Nhà nước giao phó và may mắn là chưa từng đối diện với sự hiểm nguy tới tính mang. Nhưng làm Đại sứ đôi khi không chỉ phải đối mặt với những viên đạn đồng đe dọa tới tính mạng , mà có khi còn phải đối mặt với những viên đạn " bọc đường" không lấy đi mạng sống nhưng cũng làm tiêu tan cả sự nghiệp và danh dự của người được khoác chiếc áo " Đai Sư đặc mệnh toàn quyền". Cũng may là tôi không bị xuyên thủng bởi những viên đạn "bọc đường" đó. Cuối cùng thì tôi cũng hạ cánh an toàn. Đến bây giờ nghỉ hưu đã gần chục năm, xem ra có vẻ " an toàn" thật.<br />
<br />
Câu chuyện về cái chết của vị Đai sứ Nga làm tôi hồi tưởng lại quá khứ , những ngày còn làm cán bộ Ngoại giao, còn khoác áo " Đại sư". Chúng ta rất thương tiếc cho sự ra đi của vị Đai Sứ người Nga. Nhưng cuộc sống là như vậy , ở đâu cũng thế , ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mong manh !<br />
Công Lý 20/12/2016Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-38749790555161250722016-12-12T17:07:00.001+07:002016-12-14T07:38:49.221+07:00HÁN HỌC DANH NGÔN<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> DANH NGÔN .... ĐÁNG ĐỂ SUY NGẪM </span><br />
<br />
<br />
Khổng Tử là một nhà tư tưởng lớn của Trung quốc thời cổ đại . Ông có nhiều pho sách với nhưng DANH NGÔN để lại cho hậu thế. Nhưng Trung quốc không chỉ có Cụ Khổng , họ còn có vô số DANH NHÂN khác và họ cũng để lại nhiêu DANH NGÔN đảng để cho đời sau suy ngẫm.<br />
<br />
Vài danh ngôn về chủ đề GIAO TẾ ;<br />
<br />
- Nói về kết bạn :<br />
<br />
" Làm bạn với người thẳng, người thật, người giỏi thì có ích; Làm bạn với kẻ gian, người nịnh, người lém thì có hại." Sách Luận ngữ.<br />
<br />
" Chơi với người hay như vào nhà hoa , lâu không ngửi thấy mùi thơm, thế lại hóa hay. Chơi với kẻ dở, như vào hàng cá, lâu không ngửi thấy mùi tanh thế là hóa dở. Sách Lễ ký<br />
<br />
" Không biết phân biệt câu nói hay, dở thì không thể nào biết kẻ tà , người chính được. "<br />
Sách Luận Ngữ<br />
<br />
" xem người chơi với ai đủ biết người đó hay , dở " Quản Tử<br />
<br />
Đối nhân xử thế<br />
<br />
" người chê ta mà chê phải là hiểu ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, người nịnh bợ ta là kẻ làm hại ta. Tuân Tử<br />
<br />
" người ta chưa biết bụng mình, chẳng nên vội cho người ta biết; người ta chưa hợp ý mình,chẳng nên vội cầu cho người ta hợp" Tiết Huynh<br />
<br />
" Không hứa bậy, cho nên minh không phụ ai, không tin bậy nên chẳng ai phụ minh."<br />
Khổng Tử<br />
<br />
Tạm dẫn thế đã , để thời gian suy ngẫm quả thấy người xưa nói không sai , Họ còn thông minh sáng suốt hơn người thời nay nhiều.<br />
<br />
Công Lý trích từ sách " HÁN HỌC DANH NGÔN " của tác giả Trần Lê Nhân.<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-61587019913395768092016-11-19T08:59:00.005+07:002016-11-19T09:05:24.631+07:00Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-11687210247958177242016-11-19T08:59:00.004+07:002016-11-19T09:05:17.747+07:00VƯƠN XƯA<br />
<br />
<span style="font-size: large;"> <span style="color: purple;">VƯƠN XƯA </span></span><br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> LỐI CŨ TA VỀ</span><br />
<br />
" Lối cũ ta về<br />
Dương như nhỏ lại "<br />
<br />
Không ngờ mấy câu trong bài hát của nhac sỹ Thanh Tùng lúc này lại gần gũi với tôi như thế. Vẫn là mảnh vườn xưa tôi có được từ năm 2009, vậy là đã 7 năm trôi qua, mảnh vườn ấy trải qua thời gian mưa gió và it được chăm sóc nay có vẻ đã phôi pha it nhiều, bãi cỏ đã không còn xanh mướt như xưa, nhưng màu xanh của cây lá thì vẫn bao phủ khăp nơi, mặt nước ao nhỏ trong vườn vẫn lặng lẽ phản chiếu bàu trời xanh nơi thôn dã và tiếng chim vẫn lảnh lót trên những lùm cây.<br />
Tôi vẫn đang sống nơi mảnh vườn này, đôi khi chỉ có một mình, mỗi sáng dậy lại lấy chổi quét rác cho con đường nhỏ được sạch sẽ rồi vác cuốc ra vườn chăm mấy luống rau.<br />
Nơi đây chẳng thấy lao xao<br />
Đi tìm tri kỷ cũng nào thấy đâu<br />
Hai câu thơ tôi viết trong lúc cô đơn chỉ có một mình , nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua. Đã có những lúc nhiều bạn bè tôi kéo nhau tới đây, họ đem theo một luông gió ấm áp biến mảnh vườn lặng lẽ của tôi trơ thành một mái ấm. Cũng đã lâu lâu rồi bạn bè LU QUÊ cua tôi chưa trở lại nơi này , nhưng thật bất ngờ chỉ it hôm nưa họ sẽ trở lại và sẽ đem đên cho tôi niềm vui vô bờ bến. Lần này các bạn sẽ rủ nhau đên với mảnh vườn xưa của tôi đông hơn, có cả các Thày cô , ngoài các bạn khối 5 sẽ có cả đại diện khối 3, khối 6, dân Intenat ( học ở Nga) , dân KHX Nam Ninh . Vậy là sẽ đong vui lắm. Chung ta sẽ lại gặp gỡ hàn huyên với nhau bên trong căn nhà sàn đơn sơ, dưới những tán cây bên bờ ao. Mọi người sẽ lại được cười nói hả hê, cùng thưởng thức các món ăn dân dã, bánh tẻ Sơn Tây, bánh Đúc Ha nôi, chả nướng , cháo lòng , rau cải xanh ngoài vườn...<br />
Cứ gặp nhau là vui rồi, năm nay chắc chắn tôi sẽ là người vui hơn cả vì tôi được có cơ hội sắn tay chuẩn bị cho buổi họp mặt đầm ấm ấy. Các bạn hãy cứ lên đây , " lối cũ ta về " để cùng nhau trải nghiệm những khoảnh khắc ngọt ngào thấm đẫm tình bằng hữu.<br />
<br />
Vườn xưa của tôi có một cây ngọc lan đã ra hoa tỏa mùi hương thơm ngát, bởi vậy mà :<br />
<br />
" Lối cũ ta về<br />
Dừng chân trước thềm<br />
Chờ nghe trong gió<br />
Mùi hương ngoc lan ".<br />
Công Lý 20/11/2016 <br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-2991845239273015602016-10-14T16:34:00.001+07:002016-10-14T16:56:44.102+07:00THU MUỘN<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> GẶP BẠN GIỮA NGÀY THU MUỘN</span><br />
<br />
Hình như khác với mọi năm, năm nay Thu về có vẻ hơi muộn. Đã nghe trong không gian Ha Nôi phảng phất chút hương cốm mới, những làn gió heo may se lạnh cũng đã thổi về, nhưng sao vẫn thấy vắng bóng các cô thiếu nữ Ha Nội khoác trên vai chiếc khăn voan mỏng e ấp làm dáng giữa ngày thu và nắng thu vàng thì vẫn rực rỡ trải dài trên các con phố của Thủ đô, tạo cho ta cảm giác Thu muộn. Trong những ngày " Thu muộn" này, gặp gỡ vài người bạn thân, cùng nhau trò chuyện, dạo phố, ghé vào quán bên đường làm một chầu bia, quả là một điều thú vị.<br />
<br />
Nghe tin ông bạn Quang Trung từ Sài thành ra Ha Nội có công chuyện và " tạm trú" tại một khách sạn trên đường Phan Đinh Phùng, tôi vội vã cưỡi xe máy lao thẳng đến khách sạn số 19 Phan Đình Phùng. Đến nơi hỏi cô tiếp tân : có khách nào tên Quang Trung ở đây không ? cô bé lắc đầu, đến khi cô ấy cho xem danh sách khách mới đến ở khách sạn trong ngày thì mới thấy tên Hồng Quang. Hóa ra ông bạn ra lần này vì công vụ nên lấy tên cũ là nhà báo Hồng Quang. Vừa lúc vào thang máy để lên tầng thì đụng ngay Cụ Tú Riềng. Vậy là hai "chàng già" cùng lên tầng 6 bấm chuông phòng sô 9 như bộ phân tiếp tân thông báo. Nhưng sao chúng tôi chỉ thấy im ắng không động tĩnh gì . "Hay là nhà báo đang bận làm việc ", Cụ Tú nói nhỏ vào tai tôi. Đúng lúc ấy cửa phòng mở ra , ông bạn xuất hiện, hóa ra ban đang bận "trang điểm " chuẩn bị cho " phi vụ" đại diện cho City Group đi gắp các quan chức ở Bộ Kế hoạch Đầu tư liên quan đến một dự án cỡ " bự" cua tập đoàn. Tuy thời gian ít ỏi nhưng " 3 chàng Ngự lâm " cũng kịp hàn huyên và hẹn nhau buổi chiều cùng đi thưởng thức món chả cá nổi tiếng của Hà thành.<br />
<br />
Mấy ngày sau, tranh thủ lúc Nhà báo rảnh rỗi chúng tôi đã có vài cuộc hội ngộ, tuy có vẻ thầm lặng tránh ồn ào, nhưng bạn bè " Lư Quế" găp nhau như lẽ tự nhiên vẫn rất thân mật, sôi nổi. Như đã hẹn trước, tôi mời Nhà báo và mấy bạn Hữu Hùng, Trung Hải, Nguyên Hân, Kim Lân, Xuân Hoài về " tệ xá" của mình mở chai rươu Tây 30 năm cùng thưởng thức món cháo lòng dân dã. Sau buổi " tiệc vườn" này, cả bọn kéo nhau đi thăm cơ sơ " Khoa học ứng dụng" của Giáo sư tiến sỹ KH Trần Xuân Hoài nằm ngay trên con phố Hoàng Quốc Việt. Xuân Hoài đích thân đưa chúng tôi đi dạo qua các phòng ban, giới thiệu những học trò, "nhân tài khoa hoc" trẻ măng đày sức sống và các sản phẩm " hái ra tiền" của họ, đại loại như sản xuất chất Nano triết xuất từ Nghệ có ứng dụng phòng bênh ung thư cực tốt, rồi cả các loại " trực thăng không người lái" có giá trị công nghệ cao đang dược ưa chuộng trên thị trường. Cuộc đi thăm ngắn gọn bất ngờ tại " Viện Haà lâm khoa học VN" đã giúp xóa đi mặc cảm về sự yếu kém của khoa học công nghệ VN, hóa ra các nhà khoa học " Made in VN' cũng làm được nhiều " chiêu trò" ra phết.<br />
Nhà báo có nhiều cuộc hôi ngộ " bí mật" trong thời gian ở Ha Nôi mà tôi không thể " bật mí" được, công vụ là như vậy thôi. Nhưng ngọn lửa của tình bạn Lư Quế vẫn luôn thôi thúc. Những cuộc gặp mặt bạn bè luôn để lại nhiều dấu ấn. Đáng ghi nhớ là các cuộc hội ngộ tại nhà nguyên kỹ sư thám không Nguyên Hân với món bún chả do phu nhân bạn mua tại cửa hàng nổi tiêng ở phố Lê văn Hưu đã từng được TT Hoa Kỳ Obama ghé ăn. Chả thế mà Cụ Tú riềng cứ luôn mồm khen ngon. Bũa nhậu tại một quán Nga do cụ Khoa Phi chiêu đãi cũng gây ấn tượng mạnh đối với nhà báo và bạn bè, tiếc là buổi gặp ấy tôi bận nên đã bỏ lỡ dịp may hiếm có. Nhưng phải nói ấn tượng sâu đậm với tôi chính là buổi gặp để chia tay nhà báo lên đường hồi phủ. Vẫn chỉ có " 3 chàng ngự lâm" trong một quán nhỏ ở phố Hàng Bún. Chúng tôi đến đây không phải để ăn bún mà là thưởng thức món cơm 'Bình dân" của Ha Nôi. Không sơn hào hải vi, không rượu ngoại đắt tiền chỉ vài món sơ sài dưa muối, thịt kho, rau muống xào tỏi thêm một bát canh cua, vài quả cà pháo..chỉ có vậy thôi mà sao chung tôi si sụp rất ngon miệng và cảm thấy như được ăn một bữa cơm ngon như chưa từng được ăn vậy. Không biết có phải vì cái không khí " thu muộn " đượm buồn kia, hay vì men say của cốc bia " Trúc Bạch, có lẽ không chỉ thế, chắc chắn là vì tình bằng hữu ấp ủ từ lâu, chỉ có ở những người bạn đã sống với nhau từ cái thời còn mặc quần thủng đít mấy chục năm trước bên dòng sông Ly mà chung tôi cảm thấy vô cùng ấm cúng, những món ăn thuần Việt giản dị mà bao đời nay người Việt mình vẫn ăn hôm nay sao như có hương vị thật sâu đậm thật gần gũi. Giữa không gian tĩnh lăng của buổi trưa Ha Nội ngay cuối thu, 3 chung tôi đều im lặng. Mỗi người như thả hồn về dĩ vãng theo một cách riêng chẳng ai giông ai. Thời gian cứ trôi qua trong lặng lẽ, lúc chia tay ra về thay cho lời từ biệt là nhưng ánh mắt nhìn trìu mến, thân thương.<br />
Khi tôi viết những dòng này thì bạnHồng Quang đã trở vể Sai Gòn thân yêu của bạn ấy rồi, có chăng theo làn gió heo may chỉ còn lại những lời nhăn nhủ, lời xin lỗi các bạn Lư Quế vì chuyến đi công vụ quá gấp gáp bận rộn nên bạn ấy đã không thể gặp được đông đủ các bạn Lư Quế, ban xin hẹn một dịp khác sẽ ra lại Hà Thành để xum vầy với chúng bạn. Còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn trong tình cảnh nỗi buồn, nỗi nhớ bạn bè vẫn quẩn quanh đâu đây, đành chỉ ghi vội vài câu với cảm xúc chân thật của mình:<br />
Thời gian gõ nhip thu ba<br />
Lợi danh như bóng mây xa, qua rồi<br />
Chỉ còn lại mãi người ơi<br />
Thủy chung, son sắt TÌNH ĐỜI không phai.<br />
<br />
Công L:ý ngày 14/19 năm 2016<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-71042660889248387262016-09-26T09:49:00.004+07:002016-09-26T09:50:09.606+07:00Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-42745038696710161692016-09-26T09:49:00.003+07:002016-09-26T09:50:27.439+07:00LỜI RÊU<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> LỜI RÊU</span><br />
<br />
Tôi thường nghe nhạc của Phú Quang , không phải bài nào cũng hay và cũng yêu thích , tuy nhiên cũng có nhiều bài hợp với tâm trạng của mình , nhất là vào những lúc cô đơn và trong lòng thấy trống vắng. Bài hát " LỜI RÊU" có giai điệu trầm buồn, lời bài hát phần nào nói lên tâm trạng của những người như tôi . Xin lỗi tác giả vì tôi có sửa một tư " 12 năm " thành " 70 năm" cho phù hơp.<br />
<br />
<br />
Ai đi qua xa vắng<br />
Để chiều rơi một mình<br />
Bảy mươi năm tỉnh giấc<br />
Trắng đôi bờ tóc đen.<br />
<br />
Uống cùng nhau một giọt<br />
Đắng cay nào chia đôi<br />
Say cùng nhau một giọt<br />
Trong mỗi đời phai phôi,<br />
Say cùng nhau người ơi<br />
Chút nồng thơm cuối đời<br />
Ươm giùm nhau sợi tóc<br />
Giăng một trời sinh sôi.<br />
<br />
Cơn mưa như nước mắt<br />
Phủ kín đời muộn phiền<br />
Thời gian chung đã hết<br />
Tháng ngày riêng cũng phai<br />
Ngày mai ta bỏ đi<br />
Trần gian xin gửi lại<br />
Đá tảng nào vô tri<br />
Chết một đời rêu xanh./.<br />
<br />
<br />
Thời gian đâu có còn nhiều , hãy cứ " uông với nhau " dù chỉ " một giọt" , hãy cứ "say cùng nhau " dù chỉ " một giọt" , cố mà tận hưởng " chút nồng thơm cuối đời" , bởi cuộc đời có như " đá tảng nào vô tri " thì cũng sẽ bị rêu xanh phủ kín mà thôi.<br />
<br />
Công Lý chép tặng bạn. 26/9/2016<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-42648359122588666672016-09-26T09:49:00.001+07:002016-09-26T10:01:33.858+07:00LỜI RÊU<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-78184051778460769142016-09-02T06:28:00.002+07:002016-09-02T14:27:19.388+07:00 ĐÊM THU<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> GIẤC MƠ THU..</span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPUB8Qu-IX892eOWT1UdUeqwHe_tEdXZnrht2PSF6IesrlexZ-a07G2XlzehisbhrOok_6pECewA9rpp-WKKqY8Qf79GgC8xokSjh0yOWv1MOtKrPXZMUKLvdxbIeBjPBCxH10M8GlHgk/s1600/13-9-12.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPUB8Qu-IX892eOWT1UdUeqwHe_tEdXZnrht2PSF6IesrlexZ-a07G2XlzehisbhrOok_6pECewA9rpp-WKKqY8Qf79GgC8xokSjh0yOWv1MOtKrPXZMUKLvdxbIeBjPBCxH10M8GlHgk/s320/13-9-12.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Giữa đêm thu mưa rơi<br />
Rì rào ngoài cửa sổ<br />
Ta mơ màng thức, ngủ<br />
Chập chờn giấc mơ thu .<br />
<br />
Đêm đã qua rồi ư<br />
Mà sao ta tỉnh giấc ?<br />
Nghe đâu đây lời hát<br />
Mùa thu đẹp dịu dàng.<br />
<br />
Lòng chợt buồn mênh mang<br />
Những thăng trầm dĩ vãng<br />
Thời gian qua năm tháng<br />
Thôi, cứ để sông trôi.<br />
<br />
Xin giữ lại cho đời<br />
Những khát khao hy vọng<br />
Và tình yêu cháy bỏng<br />
Theo làn gió heo may ...<br />
<br />
<br />
Công Lý , Rạng sáng 2/9/2016<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-31393968921444351772016-08-27T11:53:00.002+07:002016-08-28T09:27:26.354+07:00NỖI BUỒN<br />
<br />
<span style="color: purple;"> BUỒN TỪNG PHÚT GIÂY</span><br />
<br />
Từng ngày từng ngày đang trôi qua, từng phút từng giây đang trôi qua va nỗi buồn thì cứ như dài vô tận. Mở các trang báo hàng ngày , bật tin tức thời sự trên ti vi hàng ngày , có ngày nào, giờ nào là không có chuyện đau lòng, chuyện buồn tê tái xảy ra.? Hôm nay có thêm ai bị sát hại ? chẳng phải côn đồ, chẳng phải xã hội đen gây án , đây là chuyện một Trưởng chi cục kiểm lâm dùng súng bắn chết Bí thư tỉnh ủy và Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Tỉnh Yên Bái, một vụ án mạng thật hy hữu. Cái chết sao lai có thể đên dễ dàng như thế , nguyên nhân vì đâu ? Người ta còn đang "gấp rút "điều tra , nhưng đáp án thì vẫn xa vời vợi. Giờ cái sống cái chết của con người thật không có cách gì mà đoán định. Có khi nào đó , có ai đó sẽ chết , dễ dàng thôi vì ra đường có thể bị bất cứ loại xe cộ nào đi ẩu xị rồi đâm vào và lăn quay ra đó. Nếu không chết ngay đưa vào bệnh viện cấp cứu thì trong lúc mê man chẳng biết gì , cái chân phải bị thương không được chữa cái chân trái lành lăn lại bị cưa cụt. Ôi giờ sao người ta lại sợ bênh viện đến thế . Đi ngoài đường mệt và đói ai chả muôn ghe vào cửa hàng ăn cái gì đó. Nhưng than ôi vừa nhét vào bụng xong chiếc bánh mỳ kẹp Pa te thì bụng đã thấy đâu nhói, Pate kiểu gì đây ? ai sản xuất ra nó, bằng thứ nguyên liệu gi ? hóa ra toàn băng thứ thịt lợn bẩn, gan thối được trộn lẫn với các gia vị thơm phức và thế là ta cứ sơi vào chẳng biết gì để rồi trở thành kẻ chứng thực cho câu nói nhẹ bâng " đường đi từ cái dạ dày tới nghĩa địa ngắn hơn bao giờ hết ". Bây giơ ta mới cảm nhận được ranh giới mong manh giữa cái sống và cái chết, nhưng tư lâu nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã nói về điều này rồi. Hôm nay nghe lại lời bài hát của ông ta thấy thật thấm thía :<br />
<br />
Sống từng ngày<br />
Chết từng ngày<br />
Còn sống một ngày<br />
Còn nhìn thấy quanh đây<br />
Hàng vạn cánh dơi<br />
Tanh hôi bên đời<br />
Từng bày thú gian<br />
Xum xoe môi cười...<br />
....<br />
Hàng triệu tiếng than<br />
Nghe trên môi người<br />
Tuổi trẻ chết oan<br />
Trên tay nhân loại<br />
Một đời Việt Nam<br />
Nào có lâu dài...<br />
Trích " Buồn từng phút giây"<br />
<br />
<br />
Đúng là cuộc đời của bất cứ người Việt nào trong thời điểm này đều " Nào có lâu dài ". Trách nhiệm thuộc về ai đây ? câu trả lời còn bỏ ngỏ và chắc sẽ mãi mãi bỏ ngỏ, không muốn tin cũng phải tin là thế thôi , có phải chăng bạn ơi ? ? ?<br />
Công Lý 27/8/2016Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-64623848844072696552016-08-18T16:10:00.004+07:002016-08-18T16:10:56.570+07:00 LỄ VU LAN<br />
NGÀY BÁO HIẾU CHA MẸ<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtOXOyUnIi26lrP1_Pq8JyZGlmArLbf01UlEHo6DjZ6kgbmZwbrLvgHf5wjll8qEQP8MQlbWTWHfUy2E8iMD18nxsVXjc5mR9K4n7tXJOmiZYEn7w1MaaFbXEvcf44DY5eN2oE51yjRuY/s1600/images+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="214" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtOXOyUnIi26lrP1_Pq8JyZGlmArLbf01UlEHo6DjZ6kgbmZwbrLvgHf5wjll8qEQP8MQlbWTWHfUy2E8iMD18nxsVXjc5mR9K4n7tXJOmiZYEn7w1MaaFbXEvcf44DY5eN2oE51yjRuY/s320/images+%25281%2529.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
" Tình Mẹ " và " Công Cha " , cứ đến ngày rằm thang 7 là Ta lại nhớ " Lễ VU LAN". Không biết có phải chỉ ở Việt Nam mình mới có ngày lễ này. Đây là ngày lễ được ghi nhớ theo triết lý của đạo Phât. Đến ngày này tôi lại nhớ về những kỷ niệm xưa , về hình ảnh Cha Mẹ mình những năm tháng Họ còn hiện hữu trên cõi đời.<br />
Một kỷ niệm với Cha mà tôi không bao giờ quên. Đó là năm 1952 trong kháng chiên chông Pháp. Năm đó tôi 11 tuổi ở với mẹ và mấy anh chị tai Huyên Sơn Dương tỉnh Tuyên Quang. Một hôm tôi tự nhiên bị sốt cao , họng sưng tấy lên không nuốt được thức ăn, tôi khóc ròng, mẹ va mấy anh trai rất lo lắng. Bố tôi công tác mãi trên An toan khu ( gọi tắt la ATK ) không hiểu sao ông biết tin đã đạp xe mấy chục cây số về rồi lại lội suối băng rừng đèo tôi lên nơi làm việc để chữa bệnh. Nhờ có bố đưa kịp thời đên bệnh viện của Trung ương , tôi được bác sỹ Nguyễn Hữu Tước chuyên về tai mũi họng phẫu thuật căt amedan nên đã khỏi bệnh. Bố tôi đèo tôi đi thật vất vả qua suối qua đèo, tôi ngồi trên khung xe đau ê ẩm nhưng không một lời kêu ca. Tình thương của Cha đã cứu tôi khỏi cơn nguy nan. Một kỷ niệm mà tôi còn nhớ mãi. Bây giơ ông đã ở nơi xa xăm cõi vĩnh hằng, nhớ ông ngày này tôi thắp một nén nhang cầu mong cho linh hồn ông thanh thản nới thiên đường.<br />
<br />
Công Lý ngày Rằm thang 7.Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-48606238520243500642016-07-20T19:27:00.002+07:002016-07-21T07:49:25.191+07:00THƠ...THƠ<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> GIỌT THỜI GIAN</span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBOHgL3pk8icPLTTUd8QAlKxWLc0dYvAnOGflqJxySBGGMw3ZY4qEwMkglMi12OYKhEl5HaIbdlIfVw3k05-8wIYdy0x5ZmAaQiG-l0yVJ5mRMTsZ_LUIqbE0BetlnrE6kOJZ0yDGqYoo/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBOHgL3pk8icPLTTUd8QAlKxWLc0dYvAnOGflqJxySBGGMw3ZY4qEwMkglMi12OYKhEl5HaIbdlIfVw3k05-8wIYdy0x5ZmAaQiG-l0yVJ5mRMTsZ_LUIqbE0BetlnrE6kOJZ0yDGqYoo/s1600/images.jpg" /></a></div>
<br />
Anh nghe một giọt thời gian<br />
Rơi vào đáy mắt mơ màng thẳm sâu<br />
Giờ này em ở nơi đâu<br />
Để mình anh với nỗi sầu miên man ?<br />
Thiên đường chốn ấy xa xăm<br />
Quanh anh chỉ thấy bóng đêm cuộc đời<br />
Vầng trăng khuyết , dòng sông trôi<br />
Mà nụ hôn vẫn bồi hồi con tim<br />
Trong hư vô giữa lặng im<br />
Mình anh thôi với lung linh ánh ngà<br />
Thời gian gõ nhịp thu ba<br />
Em ơi, đừng khóc lệ nhòa hoàng hôn..<br />
<br />
Công Lý 20 tháng 7 năm 2016 <br />
<br />
<br />
<br />
TÂM SỰ CỦA NGƯỜI VIẾT :<br />
<br />
Tôi viết bài thơ này lấy ý tưởng từ môt câu chuyện có thật , một mối tình như trong truyện cổ tích trải qua nhiều hạnh phúc, tràn ngập tình yêu thương và cũng thấm đẫm nước mắt của sự cay đắng nhọc nhăn.<br />
Chàng tên Lộc còn nàng tên Hằng , Hằng quê gốc Hà Tĩnh vào lâp nghiêp ở Thành phô Hồ Chí Minh,, Lộc làm việc ở thành phố Vũng Tàu , họ quen nhau và yêu nhau như bao căp đôi khác, tình yêu đep như trong truyện cổ tích. Nhưng một biến cố đã xảy ra ,Hằng đang khỏe mạnh sức tre tuổi 20 cô hăng say làm việc và cũng yêu hết minh , đột nhiên môt hôm đang trên đương đi làm cô bông gục ngã, đưa vao bênh viện sau nhiều xet nghiêm kết luân đang buồn nhât là cô mắc căn bệnh ung thư máu quai ác, gia đình Hằng nghèo khó nhưng đã dành tất cả của cải sức lưc để cưu chữa cho đưa con gái yêu của mình. Lộc biết tin đã vào viện và luôn ở bên người yêu và anh nguyện sẽ cung người mình yêu vượt qua bão táp để đi trọn cuộc đời. Hằng đã rơi nhiều lệ nhưng cô vẫn kiên cường vươt lên để chiến đấu với bệnh tât ..Thời gian còn lại của Hằng và tình yêu của cô nữa chỉ còn được tính từng giọt ..từng giọt , cảm giác cô đơn tuyệt vọng đã đến với Lộc nhưng anh vẫn luôn sát canh bên người yêu .....<br />
<br />
Mong là điều kỳ diệu sẽ xay ra Hằng lành bệnh để trở về với cuộc sống, với cha me , và với người yêu vẫn đang sát cánh bên cô để giành lại cuộc sống . Cầu chúc cho tình yêu của họ được vẹn tròn ... <br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-17594934003904107002016-07-12T10:05:00.000+07:002016-07-12T15:06:26.414+07:00SUY NGẪM HẬU EURO<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;"> NHỮNG GIỌT NƯƠC MẮT...NHỮNG NỤ CƯỜI</span><br />
<br />
<br />
Thế là một mùa EURO sôi động đã đi qua , điều còn lại với các ngôi sao bóng đá, với các đội bóng hình như chỉ còn là Những giọt nước mắt và những nụ cười , còn với tôi đó là những suy ngẫm ,những bài hoc.......<br />
Bồ Đào Nha đãchiến thắng, con đường đến đỉnh vinh quang đày gian nan, nhưng sau 12 năm chờ đợi mỏi mòn họ đã đã giành được chiếc Vương miện trở thành nhà Vua mới cua bóng đã Châu Âu. Bao nhiêu nước mắt đã rơi để rồi cuối cùng có được nụ cười chiến thắng. Không ai quên được hình ảnh của " Siêu sao" Ronaldo gục ngã trên sân , những giọt nước mắt đã rơi tới 3 lần , những giọt lệ vui sướng sau những khổ đau tưởng chừng khó vượt qua được. Cuộc chiến nào chăng có kẻ thắng người thua. Thành thực mà nói , các cầu thủ Gà trông Gu-loa đã chơi không tồi nhưng thần may mắn đã không mỉm cười với họ , ước vọng chiến thăng để xua tan đám mây mù đang bao phủ một nước Pháp suy yếu vì chia rẽ đã không thành hiện thực, nhưng bóng đá là vậy và cuộc sông cũng là vậy. Tất cả rồi sẽ qua đi , những kẻ khủng bố tàn ác đã không làm nước Pháp run sợ thì việc chượt chân không với tới được chiếc Cúp vô địch EURO làm sao có thể cản trở nước Pháp vượt qua nhưng khó khăn thách thức nghiệt ngã trước mắt để tiếp tục tiến lên trong tiến trình hoàn thiên một châu Âu thống nhất và vững mạnh cho dù nước Anh đã ra đi rời khỏi Liên minh này bỏ lại phía sau cả một khoảng trống vô tận.<br />
<br />
Bóng đá có quy luật riêng, không phải đội mạnh là thắng đội yếu thì thua, một Iceland nhỏ bé đã đánh bại đôi Anh hung mạnh nhiều sao , cũng không có đội nào đứng mãi trên đỉnh cao được , Tây Ban Nha , Đức rốt cuộc cũng phải xách valy vê nước trước cuộc tỷ thí cuối cùng . Bài học của người Bồ chinh là sự Kiên trì, nhẫn nại 12 năm chờ đợi cuối cùng cũng đạt được muc tiêu lên đỉnh Châu Au. Dối với cuộc đời mỗi con người cũng vậy thôi. Thư kinh đa dạy : " phải có nhẫn nại công việc mới xong " , làm việc gì cũng phải kiên trì ,vất vả gian nan vượt qua được chính bản thân thì mới đạt được mong muốn, chẳng có cái gì là từ trên trời rơi xuông cả , biết là thế nhưng có phải lúc nào cũng làm được đâu nhất là khi đã chạm đên tuổi già. Tôi thích xem bóng đá lắm đó là "Niềm đam mê " nhưng ở vào cái tuổi quá cả " cổ lai hy" này rồi thì muôn hàng đêm thức mà xem hết một trận đấu lúc 2 giò sáng cũng không dễ gì, cũng phải kiên trì nhẫn nại , thức đêm lại muôn ăn cái gì đó, ăn bát mì tôm hay uống cốc bia... nhưng rồi biết là có hại ,chẳng hay ho gì cho sức khỏe thế là phải kiên nhẫn loại ra khỏi đầu cái ham muốn ấy chuyện nhỏ "như con thỏ" còn thế huông gì nhưng chuyện to tat của cuộc đời.<br />
<br />
Sau nhưng đêm thao thứcc dõi theo trái bóng giờ là lúc lấy lại tinh thần tập trung cho công việc đang còn dở dang thậm chí mới chỉ bắt đầu , đó là việc tôi bắt tay vào viết hồi ký. Mấy hôm trước tình cờ có việc đi qua phô Trần Hưng Đạo tôi đã ghé vào thăm bạn Xuân Hoài , ngồi chờ ở phòng khách thấy xung quanh toàn là sách, câu chuyện ngắn ngủi với bạn cũng lại xoay quanh viêc "rùi mài kinh sử" tìm kiếm tài liêu để cho ra đời nhưng " tác phẩm " của riêng mình, tinh thần miệt mài chăm chú với công việc của bạn đã để lại ấn tượng sâu đậm cho tôi và là niềm cổ vũ rất thiết thực với tôi để tôi có thể hoàn tất ước vọng của minh, xem ra đây mới thực sư là "Niềm đam mê " cháy bỏng của tôi, hy vọng là tôi có đủ tự tin, đủ kiên trì nhẫn nại để thực hiện hoài bão của mình.<br />
<br />
Công Lý 12/7/2016<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-13072160522513995662016-06-30T11:30:00.000+07:002016-06-30T11:30:36.045+07:00NIÊM ĐAM MÊ ( 2 )<br />
<br />
<span style="color: purple; font-size: large;">NHỮNG HẸN HÒ ...GIỜ ĐANG KHÉP LẠI</span><br />
<br />
Tháng 6 nóng nực , oi ả, đày ắp các sự kiện nóng bỏng, sôi động xen lẫn những xót xa chua cay, .. đang dần trôi qua ..<br />
Tôi vẫn đang nói về " Niềm đam mê" của mình, đam mê với trái bóng tròn lăn trên các thảm cỏ ở 10 thành phố nổi tiếng của đất nước hình lục lăng, Paris, Lyon , Mac-xây .. Gần một tháng đã trôi qua đến hôm nay chỉ còn lại 8 đôi, những ngày tới chắc chắn chúng ta sẽ được chứng kiên những cuộc đọ sức máu lửa nhất loại trừ nhau để cuối cùng chỉ còn một đôi, một quốc gia, một sắc áo duy nhất lên ngôi vương.<br />
" Những hẹn hò ..gìơ đang khép lại "<br />
<br />
Câu thơ này cũng là lời một bài hát của Trịnh Công Sơn sao lại quá đúng cho hoàn cảnh hiện nay của cuộc chiến ở hồi kết của mùa EURO 2016 trên đất Pháp ? " Nhà Vua" EURO 4 năm qua Tây Ban nha đã bị phế ngôi vương bởi ITALIA một " Đại gia" vừa trở lại . Đôi bóng Xứ Sương mù với một đội hình trẻ trung đày sưc sống gục ngã thê thảm trước đội quân của Xứ sở "tí hon " Iceland vỏn vẹn có 33 nghin dân. Thật " bi tráng " và cũng thật "hùng vĩ",đã có bao nhiêu " ngôi sao" lừng lẫy , như Ronado của BĐN , Lewanski của Balan, Roney, của Anh đã tắt ngấm để nhường chỗ cho những ngôi sao mới chỉ le lói ở chân trời nay vụt bùng sáng... Bóng đá quả là có quy luật riêng của nó , những đổi thay về chiến thuật , cuộc đọ sức giưa các HLV, sư đua tranh không khoan nhựợng giưa các cầu thủ và cả những tiếng còi oan nghiệt của các ông " Vua" áo xám trên sân cỏ ... đã tạo nên sức lôi cuốn thần kỳ và đó cũng chính là nguồn gốc của " niềm đam mê " mà tôi đã chia sẻ cùng bạn, Ai sẽ là nhàVua mới ở châu âu , những cuộc hò hẹn sẽ lên ngôi với TBN và Anh hay Croatia đã khép lại rôi , Đức , Pháp, Bồ, Italia ai sẽ lên ngôi ? hay biết đâu lại là "ngôi sao " lóe sang Iceland ? Thôi hãy cứ chờ đợi với nỗi thôn thức và niềm đam mê bất tận ...<br />
<br />
Nhưng tháng 6 không chỉ có EURO mà còn có những sự việc khác đôi khi đã làm cho " niềm đam mê" của chung ta đượm nỗi buồn khó tả. Dù có mê say bóng đá đên đâu thì mỗi chúng ta khó có thể dửng dưng trước những biến cố đau lòng đã xảy ra với 2 vụ liên tiếp các máy bay cua Không quân VN lâm nạn trên biển đông thuộc hải phận và không phận của VN mình, thương tiếc và đau xót<br />
" một người về chín người đi<br />
Biển sâu sao chẳng biết gì nỗi đau ?"<br />
Ai đó đã viết nên câu thơ đày chua xót này , dĩ nhiên là thương tiếc vô hạn, là xót xa tận đáy lòng rồi ,nhưng sau cơn mê vi đau đớn liệu có ai trả lời được câu hỏi " vì sao xảy ra các tai nạn đó ? có nguyên nhân khách quan nào không ? những cơ quan có trách nhiệm đã làm hết sức mình để ngăn chặn thảm họa đó chưa ? Chúng ta chỉ còn biết chờ đợi thôi.<br />
Vậy " những hẹn hò " sẽ điều tra đến cùng, sẽ làm sáng tỏ mọi uẩn khúc, liệu có được thưc hiện không hay là " Giơ đây đã khép lại' ?<br />
<br />
Xin để các bạn lên tiếng .<br />
<br />
Công Lý 30/6/2016<br />
<br />
<br />
<br />
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3439398675499591106.post-2213110984146630682016-06-15T10:23:00.006+07:002016-06-15T10:29:37.321+07:00NIỀM ĐAM MÊ<br />
<br />
<br />
<span style="color: purple;"> <span style="font-size: large;">ĐAM MÊ ... NGHIỆT NGÃ</span></span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8aGqGmaM7UVblyCLNzEwKuYeDPf5QSGN8SXs_AeVQ6CEzFCd_CpnZiDS6A1K0kuT1cxOTkWExeUdkY1o37Ozr1pgNuKh91rQ2hgWIqgKwbjJ4XwxG9RNLmSbDBQ0cLoVv3Q7TAtPu4s0/s1600/romania_thuy_sy480.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8aGqGmaM7UVblyCLNzEwKuYeDPf5QSGN8SXs_AeVQ6CEzFCd_CpnZiDS6A1K0kuT1cxOTkWExeUdkY1o37Ozr1pgNuKh91rQ2hgWIqgKwbjJ4XwxG9RNLmSbDBQ0cLoVv3Q7TAtPu4s0/s320/romania_thuy_sy480.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Chắc chắn là bất cứ ai cũng có và luôn theo đuổi một niềm đam mê nào đó , cho dù đôi khi niềm đam mê đó luôn là nghiệt ngã.<br />
<br />
Trong cuộc đời mình tôi có 2 niềm đam mê, đó là Âm nhạc và bóng đá. Tôi nói chuyện này với Cụ Tú Riềng thi Cụ bảo : " tớ biết thừa cậu không chỉ có 2 cái đam mê ấy , cậu còn thư đam mê khác nữa dù chẳng bao giờ nói ra .."Tôi chỉ lặng thinh ,không gật đầu cũng chẳng phủ nhận, có điều hôm nay tôi không viết vê niềm đam mê âm nhạc, tôi chỉ muôn nói tới niêm đam mê trái Túc cầu, đơn giản chỉ vì giải bóng đã châu Âu EURO đang diễn ra.<br />
<br />
Một tuần đã trôi qua kể từ khi trái bóng tròn bắt đầu lăn trên sân vận đông nổi tiếng của thủ đo Paris nước Pháp. Chủ nhà của EURO lần này nước Pháp đang trải qua những ngày tháng đày thử thách, nạn khủng bố như một quả bóng treo trên các sân vận đông khắp nước Pháp , nó có thể nổ bùng bất cứ lúc nào, đình công bãi thị vẫn đang diễn ra hàng ngày, gìòng sông Sen vẫn êm đêm trôi tôn thêm vẻ đẹp của Thủ đô Paris bông nhiên dâng nước tuôn trào gây ra ngập úng ... Nhưng rồi trái bóng vẫn lăn, tất cả trở ngai đó đều không ngăn được niêm đam vê với trái Túc cầu của những người hâm mộ ở Pháp và 24 nước châu Âu có đội bóng tham dự giải lân này. Còn với tôi thì dù cái nóng ở Hà Nội đã lên đến tột đỉnh, dù phải thưc thâu đêm cũng không ngăn cản niêm đam mê được thưởng thức những trận cầu nảy lửa của 24 đội bóng đua tranh trong EURO lân này.<br />
<br />
Nhưng niềm đam mê này của tôi luôn nghiệt ngã , nghiệt ngã bởi tôi đã " chạm" đên tuổi "cổ lai hy" vài năm nay rồi, không còn đủ sức để mà theo dõi cả 51 trân đấu giưa các " kỳ phùng địch thủ", nhưng đội bóng tên tuổi một thời như Đức, Anh, chủ nhà Pháp, và cả nhưng Tây ban nha , Bỉ, Italia nữa. Nghiệt ngã nữa là khi phải thức đêm dù Bà chủ rất tâm lý thương tình đã dành sẵn cho tôi một nồi cháo gà , kèm với bia và nhiều thức nhắm nữa ..nhưng giờ tôi cũng không con hứng thú và khả năng để ăn, để uống nữa, với lại con cái đi xa cả hai vợ chông già chỉ có tôi là đam mê trái bóng tròn thôi, xem một mình mất đi cái thú cùng nhau nốc bia và luôn mồm tranh cãi như những giải EURO trước đây khi tôi con trai trẻ gặp gỡ bè bạn trong những quan bia có khắp nơi ở Ha Nôi. Nhưng thôi dù sao mình vẫn con thức đươc, ăn được ngủ được để mà theo với trái bóng lăn hàng đêm thế là hạnh phúc lắm rồi, đôi khi tôi tự hỏi : không biết cuộc đời mình còn được xem bao nhiêu giải EURO nữa ? nhưng trái bóng lăn đã xua tan ngay nhưng suy nghĩ "dớ dẩn " đó của tôi , chẳng việc gì phải nghĩ ngợi lung tung ,cứ " bình tĩnh sông" cứ ung dung tự tai để lướt theo trái bóng hàng đêm , cuộc đời có gì đẹp hơn là thưởng thức những khoảnh khắc tuyệt vời khi trái bóng được sut tung lưới và bên tai là những tiêng reo hò bât tận ?<br />
<br />
Tôi không mấy quan tâm xem đội nào vô địch, có thể là Đức , Pháp chăng? tôi thich sự bất ngờ và đột biến kiểu như đôi Italia bi đánh giá thâp ở giải này lại hạ Bỉ đội có nhiêu ngôi sao là ưng viên vô đich với tỷ số 2 -0, Irlen lần đầu tham dự lại cầm hòa Bồ Đào nha có danh thủ Ronando..<br />
<br />
Cuộc chiến còn dài , con nhiều " Sô " diễn hay để NHM như tôi theo dõi. Nhà báo Vũ Công Lập bình luận bóng đá khá hay, ông nói : xem EURO để ghi nhớ các ngôi sao , các câu thủ, các HLV các đội bóng, chờ đợi nhưng pha bóng hay, những bất ngờ... tôi cho là nói thế vẫn chưa đủ . Xem EURO còn là để xem đội ngũ các nàng WAGs ( Vợ và bồ) của các câu thủ nổi danh nữa, những HLV<br />
<br />
nào dám để cho các nàng WAGs đi theo các câu thủ ,gặp gỡ họ trước lúc xung trận, không mấy người dám quyết thế , vì đội ngũ vô cùng hấp dẫn này có thể kích thích các câu thủ đá hăng hơn ghi nhiều bàn hơn nhưng cũng có thể đem lại hậu họa vô lường trên đủ mọi khia cạnh, họ có thể ngốn tới 200 triêu EURO mội mùa bóng đấy và còn có thể triệt hạ luôn sức khỏe của các chàng danh thủ... đố ai mà thoát được cửa ải nay , " Anh hùng nan quá mỹ nhân quan " mà...<br />
<br />
Trái bóng vẫn đang lăn .. ngày 10/7 sẽ ngã ngũ đội nào lên đỉnh vinh quang..hãy đợi đấy , lúc ấy tôi sẽ viết tiếp...<br />
15/6 /2016 Công Lý<br />
<br />
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16331856792926664749noreply@blogger.com8