Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

NGHĨ SUY VỀ CUỘC ĐỜI



                                       HỌC ĐỂ BIẾT CÁCH  : " BUÔNG " 

             
               Sau những ngày mưa phùn gió bấc ở Ha thành,  một hôm trời hửng nắng tôi vội  trở về chốn vườn xưa rồi ở lại đó vài hôm để tận hưởng cái không gian thoãng đãng, không khí mát lành và những làn gió thoảng mùi hương đồng quê. Trong không gian tĩnh lặng của đêm hè con người thật dễ để chìm đắm vào những suy tư về những điều mà người đời hay nói dến , những hạnh phúc , niềm vui và cả những nghịch lý của cuộc đời.

             Dòng soáy cuộc đời đưa con người ta đi qua bao thăng trầm, vượt lên trước  những gian khó, chông gai và đối mặt với cả những nghịch lý của cuộc đời.
             Bây giờ ta đã ở vào bên kia sườn dốc của cuộc đời rồi, lúc nào cũng chỉ tâm niệm hai chữ " Bình yên", cứ cố níu giũ những gì mà ta gọi là " hạnh phúc ". Nhưng có ai đó đã nói rằng : không phải trong lặng yên mà chính tai nơi sóng gió nổi lên dồn dập ta mới hiểu thế nào là bình yên , không phải cứ cố níu kéo mà giữ được hạnh phúc, đôi khi buông tay mới là chìa khóa để mở ra cánh cửa hạnh phúc thực sự. Cuộc đời nào mà chả có được mất , sung sướng và khổ đau,  niềm vui và nỗi buồn . gặp gỡ va chia ly luôn cùng song hành, có lẽ bởi thế  ta không chỉ phải  học cách để ứng xử trước những niềm vui , những cuộc găp gỡ đày lý thú và mãn nguyện mà ta con phải học cách  bình tĩnh trước những nỗi buồn và sự chia ly, trong khi biết cách để níu giũ những gì đáng để chân trọng và gìn giũ ta cũng phải biết cách để " Buông " khi cần thiết.

         Cuộc đời như một dòng sông, cái đích cuối cùng của sông là đổ ra biển cả mênh mông ,còn cái đích của cuộc đời mỗi con người là đên với cõi " hư không " là trở về với cát bụi. Trong cuộc đời dù ơ vào tuổi nào thì con người vẫn luôn hương đến  nhưng điều mới mẻ , những đổi thay, không chịu thỏa mãn với những gì hiện hữu. Nhưng bên cạnh việc chuẩn bị cho mình một cái nắm tay thật chắc để đon lấy nhưng cơ hôi mới thì cũng phải bình tâm mà buông đi tất cả những phiền muộn nhưng điều khổ đau bất hạnh đã từng trải qua,  bình thản đón nhận cái kết cục cuối cùng của cuôc đời.
                   
            Hãy giũ lấy niềm vui , buông đi những phiền muộn,
            Hãy lưu giũ nụ cười,  buông đi nhưng giọt lệ sầu
            Hãy cố giũ sự đoàn tụ , buông đi mọi sư biệt ly
            Hãy giũ lấy sự bình yên , buông đi nhưng cơn bão lòng.

     Không phải dễ để có thể " buông " , nhưng hãy làm những điều mình phải làm để đem lại sự thanh thản và bình yên cho cuộc đời cua chính mình.
    Tôi tự nghĩ cuộc đời mình cũng trải qua nhiều thăng trầm, cũng đa có niềm vui khi làm được những việc có ích cho đời và cũng có nhiều nỗi buồn khi hối tiếc về nhưng việc chưa làm được, nhưng ở đời  " nhân bất thập toàn " có ai tránh được sai lầm chăng ? Cuộc đời đã đến đoan này rồi thì cư để mình như một cánh bèo dạt trôi về đâu đó thôi ....

                          Đời mình chỉ có vậy thôi
                          Mặc cho  " bèo dạt mây trôi " ... cũng đành.

                                                                                        Cổ Đông  Sơn Tây  15/4/2016
                                                                                                    Công Lý

       
     
     

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

15 năm " CÁNH VAC BAY "



                                  CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ

     
         Ngày đầu tiên của tháng tư, buổi chiều Hà Nội  mưa phùn vẫn rơi , phố phường ít người qua lại , không gian vắng lặng, tôi một mình ra khỏi nhà, băng qua một con phố nhỏ đến một quán cà phê tôi chợt nghe một giai điệu quen quen vang lên bên tai, đó là nhạc phẩm " CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ " rất quen thuộc của Cố nhạc sỹ tài hoa TRỊNH CÔNG SƠN .  Tôi bỗng giật mình , vậy là " CÁNH VẠC BAY" họ TRỊNH  đã bay xa  vào cõi vĩnh hằng 15 mùa xuân rồi.

                                  " Chiều một mình qua phố
                                    Âm thầm nhớ nhớ tên em
                                    Có khi nắng khuya chưa lên
                                    Mà một loài hoa chợt tím " ...

    Bài hát làm tôi liên hệ đến hoàn cảnh của mình , tuy tôi cũng " chiều một mình qua phố"  ,nhưng  không biết là mình có " âm thầm nhớ nhớ tên em" nào không? tôi tự nhủ long: chắc là không.

                Ai đó đã nói " Trịnh Công Sơn là người tình của cuộc sống", còn tôi,  tôi  chỉ nghĩ ông là một con người thật ĐA TÌNH , một tâm hồn thật LÃNG DU , một trái tim thật" LÃNG MAN ". Nhiều bóng hồng đã đến với cuộc đời ông và rồi đã để lại dấu ấn sâu đậm trong các nhạc phẩm của ông.

                Đó là cô BÍCH DIỄM trong " DIỄM XƯA" , người con gai sứ Huế  ông đã đem lòng thầm yêu trộm nhớ , nhưng tình yêu đơn phương không thành để rồi Bích Diễm đã trở thanh " cô Diễm của ngày xưa ". Trong nhạc phẩm này , ông từng đạt câu hỏi " Chiều nay còn mưa sao em không lại ? " , hiển nhiên là không có câu trả lởi để rồi ông phải thốt lên " nhớ mãi trong cơn đau vùi , lam sao có nhau, hằn lên nỗi đau ".
                Đó là cô NGUYỆT  trong NGUYỆT CA" khi ông viết trong nhạc phẩm của mình  :

               " Từ khi trăng là Nguyệt đèn thắp sáng trong tôi "

                Nhưng it ai biết được có một người con gái đã đến và để lại trong trái tim ông một mối tinh sâu lắng nhất, đó là nàng DAO ÁNH , cô cũng là một cô gái xứ Huế mông mơ , cô còn là em gái của nàng Bích Diễm. Mối tình tưởng như " Vô thực " này cũng không đơm hoa kết trái mặc dù đã kéo dài mấy năm . Hình ảnh Dao Ánh đã được nhạc sỹ họ Trinh ghi lại trong nhiều nhạc phẩm của ông cho dù ông không nhắc tới cái tên Dao Ánh.
               Đó là cô gái trong " HOA VÀNG MẤY ĐỘ " :

                " Em đến bên đời hoa vàng một đóa
                 Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
                 Nào có ai hay ta gặp tình cờ
                 Như là cơn gió em mãi bay đi ..."

            Mối tình này tưởng như đã chìm vào quên lãng ,nhưng không, 20 năm  sau Dao Ánh đã từ Mỹ trở lại Viêt Nam và Bà đã gặp lại người tình xưa. Sau cuộc hội ngộ như mơ ấy nhạc sỹ họTrinh đã cho ra đời nhạc phẩm  " XIN TRẢ NỢ NGƯỜI " , ông đã viết :

             "    Hai mươi năm xin trả nợ người
                Trả nợ thời em đã bỏ ai
                 Hai mươi năm xin trả nợ dài
                Trả nợ đời em đã phụ tôi  "
           
 Sau khi nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua đời hơn trăm bức thư  ông gửi cho người tình đã được Bà Dao Ánh công bố trước thế gian.
   
Dao Anh va Trinh Cong Son
      Nhưng có lẽ số phận nghiệt ngã đã quá bất công với  Trinh Công Sơn  , ông yêu nhiều mà chẳng được đáp lại bao nhiêu, các cuộc tình chỉ như là khói sương tan nhanh  để ông phải vô cùng thất vọng kêu lên  :

              " Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
               Ôi những dòng sông nhỏ ......"

           Biết bao người đã mến mộ những nhạc phẩm trữ tình bất hủ  của ông, cũng ngần ấy người hối tiếc cho sự ra đi quá vội vã của ông . Tôi cung rất rất yêu thích những nhạc phẩm của ông, rất hối tiếc cho nhưng mối tình say đăm mà luôn bất thành của ông. Không biết có phải vì quá yêu thích nhưng nhạc phẩm của ông, triết lý  về cuộc sông về tình yêu của ông mà lúc nào tôi cung nhơ đến những ca từ bất hủ của ông viết về tình yêu :

              Tình yêu mật ngot
              Mật ngọt trên môi
              Tình yêu mật đắng
              Mật đắng trong đời

          Không biết tình yêu của mỗi chung ta là " Mật ngot " hay là " mật đắng" nhưng có ai trên cõi đời này lại từ chối một tình yêu nếu đó là tình yêu đích thưc ?

           Khép lai những suy tư trong ngày buồn ghi nhơ 15 năm  nhạc sỹ tai hoa Trịnh Công Sơn  kết thúc cuộc  sống ở " cõi  tạm " để về cõi vĩnh hằng , tôi chỉ có một ước vọng :

               " Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
               Để người PHIÊU LÃNG quên mình LÃNG DU "

                                                                                 Công Lý   tối ngày 1/4/2016