Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

CHIỀU NGANG QUA PHỐ CŨ



                                                     BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA ?

               
                            " Chiều ngang qua phố cũ " là tên một cuốn phim truyều hình nhiều tập khá ăn khách vừa được VTV4 phát lại. Bộ phim nói về  cuộc sống của một "Đại gia đình" dân Hà Thành gôc với  4 anh chị em ruột. Họ thừa hưởng của cha mẹ để lại một ngôi nhà cổ rất có gia trị.  Nội dung bộ phim xoay quanh câu chuyên 4 anh em họ cộng thêm 3 nàng dâu và một chú rể tranh chấp với nhau về việc xử lý ngôi nhà , tài sản chung  cha mẹ để lại cho họ. Kẻ muốn bán ngôi nhà đi chia đều cho 4 anh em, người lại muốn giữ lại vì ngôi nhà còn chứa đày ắp những kỷ niệm của  anh em họ thời thơ ấu. Bộ phim để lại nhiều suy ngẫm cho khán giả nhất là những người  sinh ra và lớn lên ở Ha Nôi như tôi. Bộ phim gợi cho tôi suy nghĩ  : hay là một buổi chiều nào đó mình cũng thử "  ngang qua phố cũ" nơi mình đã từng sinh sống thời ấu thơ ở Hà Nội ?

                    Với suy nghĩ ấy , buổi chiều một ngày đầu tháng 8  tôi ghé lại thăm con phố  Phó Đức Chính, thăm lại ngôi nhà số 100 nơi mấy chục năm trước gia đình tôi , Cha mẹ  và mấy anh chị em tôi từng sinh sống.
                    Phó Đức Chính là một con phố  nhỏ chạy song song với đường Yên Phụ. Năm 1955 khi trở về Thủ đô , cha tôi đã tìm thuê ngôi nhà số 100 ở con phố này để làm nơi trú ngụ cho cả gia đình gồm  10 nân khẩu.  Ngôi nhà vốn là một biệt thự cổ xây từ thời Pháp gồm 2 tầng có 4 phong lớn , một gara để ô tô , khu bếp phia sau và vườn nhỏ phia  trước. Có lẽ vì rộng quá nên Cha mẹ tôi chỉ thuê 2 phòng ở trên gác , thêm cái gara và cái bếp , diện tích con lại thì gọi hai gia đình quen biết từ thời tản cư ra kháng chiên về ở chung. Có biết đâu đó lại là mầm mống của  nỗi bất hạnh sau này. Hai gia đình ấy họ sinh rất nhiều con cái ,  ngôi nhà trở nên chật hẹp đi cùng với sự bành trướng và lấn chiêm  khoảng không gian còn lại của Họ. Khi  cha mẹ tôi già đi và lần lượt về cõi vĩnh hằng, mấy anh em trai chung tôi tiếp quản hai căn phòng trên gác và cái gara , chỉ có vậy còn lại khu vườn, khu bếp và đường đi thì những gia đình " bè ban" kia đã lấn chiếm hết.tất cả .  Đó cũng là lý do vì sao mà  mấy anh em tôi kẻ trước người sau buộc phải lần lượt rời bỏ  ngôi nhà đã có nhiều kỷ niệm với gia đình chúng tôi đó  để chuyển đi nơi khác.  
                    Sau khi chuyển đi, tôi có vài  lần ghé thăm ngôi nhà số 100 ấy, nhiều thay đổi đã diễn ra, nhưng cuộc ghé thăm lần này thật bất ngờ với tôi. Tôi đã không thể nhận ra ngôi nhà ấy nữa. Cổng to ra vào đã bị bít kín, con đường đi khá rộng nay không còn nữa  mà thay vào là những khối bê tông mới được dựng lên thành các căn hộ, lối đi giờ hẹp chỉ con nửa mét. Tôi cố lách đi vào phia trong để lên hai căn phong trên gác, nhưng không đi được vi bị mấy chủ nhà mới ngăn cản. Ngôi nhà ấy giờ đã có nhiều chủ mới chia năm sẻ bảy không tài nào nhận ra dáng vẻ vốn có của nó nữa và dù muôn thăm lai những căn phong cũ tôi cũng không thể nào thực hiện được.
                  Tôi là người "hoài cổ". Tôi đã có nơi ở mới rộng rãi khang trang , nhưng thi thoảng vẫn muốn tìm về với những ký ức xưa , tìm về nơi mình sinh sông thuở nhỏ. Sự thất vọng cũng là điều không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vậy trong lòng mới luôn ấp ủ niềm mong mỏi :

                                     " Bao giờ cho đến ngày xưa ? "

                                                                                                              Công Lý 16/8/2017