Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

TỪ TRÁI TIM đến với TRÁI TIM

GÕ BÀN PHÍM,  BÌNH THIÊN HẠ


            Chúng ta đang sống trong "Thời của @ ", trí tuệ con người thật vô biên, chỉ trong  vài chục năm qua đã sáng tạo nên chiếc máy vi tính tinh vi, kỳ ảo, biến hóa vô lường. Chỉ với một cái nhấp chuột rồi gõ bàn phím  thế là ta đã có thể vào mạng, đến với  mọi ngóc ngách của đời sống xã hội, đến với mọi đia chỉ ở khắp mọi nơi  và kết nối với hàng ngàn vạn trái tim của bạn bè và thậm trí cả những người ta chua hề quen biết  cho dù là  trong một thế giới ảo.
            Hòa nhập vào cái thế giới ảo đó,  với ý tưởng kết nối bạn bè , với tiêu chí " Nhân văn, trí tuệ, hài hước ", năm 2007 Blog LƯ SƠN QUẾ LÂM đã ra đời do Quang Trung và Nguyên Hân đề xướng. Ngay lập tức Blog đó đã nhận được sư hưởng ứng nồng nhiệt của bè bạn gần xa đã từng gắn bó với nhau một thời Quế Lâm.
            Năm 2009 kết thúc những ngày tháng bộn bề công việc tôi về nghỉ hưu,  về với cuộc sống an nhàn, tự do tự tại. Trong lần gặp gỡ đầu tiên  được Quang Trung giới thiệu , tôi đã hào hứng dựng ngay ngôi  nhà của  mình  và thế là gia nhập làng blog LƯ-QUẾ với bài viết đầu tay " TIA CHỚP SỐ PHẬN" với Nich name THẠCH QUÂN. Trong bài viết ấy tôi kể lại quá trình đến với trường TNVN  Dục tai học hiệu cuối năm 1953 và bước đi trưởng thành của cuộc đời mình. Sau những ngày còn xa lạ, bỡ ngỡ, tôi quen dần với động tác  gõ bàn phím để viết bài , làm thơ  trên bloc của mình  và ghé vào các bloc khác để ghi lai những nhận xét và bình luận về các bài viết, hồi ký hay thơ ca của bè bạn gần xa. Từ đó cái sự ' GÕ BÀN PHÍM, BÌNH THIÊN HẠ" trở thành thói quen và việc làm hàng ngày của tôi . Tôi bắt đầu thấy hứng thú với công việc mới mẻ này. Dù việc " gõ bàn phím " với tôi khá đơn giản nhưng tôi lại quá ít hiểu biết về kỹ thuật vi tính nên việc  "xây cổng làm nhà" khá vất vả , rồi với sự giúp đỡ tận tình cua bè bạn, đặc biệt là Quang Trung và Tiến Hoàn , đến nay cửa nhà cũng đã khang trang và hoàn thiện dần. Tôi không đăt ra tiêu chí này nọ mà chỉ tâm niệm đây là nơi để "sẻ chia với bạn bè  từng khoảnh khắc",  bởi vì tôi luôn đồng cảm với suy nghĩ của nhạc sỹ họ Trịnh rằng " NGÀY SAU SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU".
           Viết  cho chính mình, và viết về bạn bè mình,  đó là ý niệm đã hình thành trong tôi ngay từ những ngày đầu. Theo ý tưởng ấy tôi đã viết về thơ "Cỏ Dại " ( Bút danh của Mai Tâm ), người bạn thân thiết đã ra đi quá sớm. Viết về nỗi nhớ thương khôn nguôi của Cô Hà người vợ của bạn Việt Thường sau mấy năm trời Việt Thường về cõi xa xăm. Tôi viết về cuộc đời giản dị như " ngọn nến lung linh" của cô giáo mình-cô Quế. Tôi viết về những khoảnh khắc găp gỡ bạn bè trong lớp đang sống ở Sài Gòn. Tôi còn muốn tiếp tục viết về bạn bè mình nhiều nữa mặc dù có đôi khi cảm nhận rõ cái sự : "lực bất tòng tâm".
       Cổ nhân đã nói "Luận chuyện mình thì dễ, xét chuyện người thì khó " bởi thế cái sự "Gõ bàn phím " thì dễ nhưng " bình thiên hạ" thi lại là chyện vô cùng khó, đôi khi còn rất nhạy cảm nữa. Tôi luôn quan niệm rằng mỗi người đều có suy nghĩ riêng , họ có những lý do riêng để viết nên những  câu chuyên ấy, những dòng chữ ấy, đôi khi  có thể là những suy tư thầm kín không dễ nói ra. Đó cũng có thể là "đứa con mang nặng đẻ đau " mà họ thai nghén sau bao ngày, vì thế tôi nghĩ, hãy luôn trân trọng những suy tư của bạn bè ta, nếu ta có viết gì , hoặc có  "Bình LOẠN " gì vào đó thì cũng chỉ với tâm nguyện là " TỪ TRÁI TIM ĐẾN VỚI TRÁI TIM " mà thôi.   Đôi khi trong bài viết, trong lời bình của mình cũng có thể có những câu chữ chạm đến cái riêng tư của ai đó, nhưng đó cũng chỉ là điều vô tình và thực ra cũng   bình thường thôi, chúng ta luôn hiểu nhau mà, sao lại chẳng thể cảm thông cho nhau chứ ?
       Bloc làng ta thật phong phú, muôn hình vạn trạng, cổng nhà cũng mỗi người một vẻ, luôn mang sắc thái riêng, bài viết và kiểu viết cũng rất đa dạng, đa sắc màu.  Tôi rất khâm phục tài viết tường thuật chuyện của lớp của hai tay viết 3B và Calathau, vừa sắc sảo, tính thời sự cao mà lại không thiếu vẻ hóm hỉnh đôi khi là hài hước nữa. Đối với chuyện chính tri, tôi đã "rửa tay gác kiếm" không màng tới nữa, không mấy quan tâm nũa, nhưng đọc những bài viết  cua Công Kỳ, Quang Trung, Nguyệt Ánh, Diệu Huyền, Huy Châu...giới thiệu lại những chính kiến ,nhận định về các vấn đề thời cuộc của nhiều tác giả kèm theo bình luận lại có sự cuốn hút riêng, nhiều khi không thể làm ngơ. Một số bloger khác lại quan tâm vấn đề sức khỏe, giới thiệu nhiều phương thuốc hay, hiệu quả tôi đọc thấy rất bổ ích, Ngọc Trâm, Nguyêt Ánh,  Tiến Hoàn, Thanh Mai, Nhật Lệ, Fina Phương rất đáng nể về mặt này. Nguyên Hân ít khi vào mạng nhưng những "nhận xét" ít ỏi của bạn lại rất sâu sắc và đậm chất suy tư. Rồi còn những bài viết ,hồi ký về thuở thiếu thời dưới mái trương Quế Lâm mấy chuc năm trước những mẩu chuyện vui, lý thú ,thầm kín không phải ai cũng biết nay được hé lộ " đưa ra ánh sáng", cùng những Pô ảnh chụp chớp nhoáng vài khoảnh khắc  đáng nhớ của cụ ông này với cụ bà kia..đã khơi dậy trong lòng bạn bè những cảm xúc chân thực và những ký ức khó phai mờ.  Nhiều bạn chưa từng làm thơ ,nay đã tùy hứng cho ra lò nhiều khổ thơ chân thực, đày cảm xúc. Ngọc Trâm đã từng thổ lộ trên bloc của mình là bạn đã học được cách làm thơ từ trên trên bloc chung của lớp. Khi được hỏi vì sao bận bịu với việc dọn nhà là vậy mà Minh Gương vẫn gửi đến bạn bè những dòng thơ chứa chan tình cảm về mùa thu, Minh Gương đã viết " cảm xúc của con người không phụ thuộc vào không gian và thời gian  và bất cứ hoàn cảnh nào khác". Quả là bạn  đã nói điều mà chúng ta cũng cùng suy nghĩ. ( Bình về thơ trên bloc xin hẹn trong một bài viết sau.) Blog của lớp mình còn thu hút được sự quan tâm và đồng cảm của của nhiều bạn ở các lớp khac, những bài viết và bài thơ của Song Thu  học trò lớp 3 trường Quế Lâm xưa rất cảm xúc để lại trong tôi và nhiều bloger khối 5 những ấn tượng sâu sắc. Còn nhiều bài viết khác rất sâu lắng,rất tâm đắc của niều blogers khác mà tôi đã đọc nhưng không thể kể hết trong bài viết này, chỉ mong sao có được sự cảm thông của các bạn.
Riêng với tôi có khi viết cũng vì cảm giác cô đơn thường xuất hiện ở tuổi già, những lúc ấy cứ muốn giấu nỗi niềm riêng của mình đi , tìm đến niềm vui của mọi người để khỏa lấp nỗi buồn. Như lời của một bạn thơ dấu tên đã viết trên một mạng xã hội :

        "Tự mình lấp kín cô đơn
        Lấy vui thiên hạ xóa buồn trong ta
        Nhìn trời giọt giọt mưa sa
        Thấy nhau trong những la đà bóng mây ".

      Vậy ta hãy cứ viết đi , viết cho mình và cho bạn bè,  viết để sẻ chia những tâm tư, những nỗi niềm, viết với tâm niệm ; '' TỪ TRÁI TIM ĐẾN TRÁI TIM ".
         Cám ơn nếu bạn ghé đọc và "Bình loạn ".

                                                                                                       Công Lý  27/9/2013

14 nhận xét:

  1. Đến với sân chơi Blog, mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau nhưng đều chung một mục đích chính: Giao lưu với những bạn bè thân thiết nhất một thời LSQL. Mình cũng không ngờ Blog lusonquelam- Cái đình Làng chung của chúng ta lại tồn tại lâu dài và phát huy tác dụng tốt đến thế ! Sở dĩ Blog (nhật ký mạng) hấp dẫn là nhờ có phần Comment của các Bloggers. Mình quan niệm viết Comment là 1 cách trao đổi, sẻ chia đồng thời là một hành vi ứng xử đáp lễ. Về điều này tất cả chúng ta đều làm tốt, góp phần gắn kết toàn K5 thành một khối vững mạnh, có thương hiệu trong cộng đồng cựu thày trò toàn trường TNVN LSQL ! Blog Thạch Quân là một trong số những Blog có sắc thái riêng. Vào "nhà" Thạch Quân lúc nào cũng có cảm giác được chủ nhân tiếp đón ân cần và cho đọc những entrys giầu chất thơ, chất nhạc viết về tình thày trò 60 năm vẫn còn nồng ấm !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất đúng, những commen của bạn bè nhiều khi làm cho bài viết , khổ thơ của mình thêm phong phú và khởi sắc hơn, "cộng đồng" khối 5 luôn là một tập thể thấu hiểu nhau và sẻ chia với nhau, chẳng phải thế sao ?

      Xóa
  2. Anh viết đúng là theo trái tim + khối óc của mình...Em chịu chả viết dài được như vậy! hi hi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Song Thu, anh đã bổ sung vài lời về bloger khối 3, em vào đọc lại đi.

      Xóa
  3. Cụ Công Lý đã viết một bài ngắn gọn nhưng nội dung rất sâu sắc, nói lên tâm tư của tất cả chúng ta khi chơi blog và cũng đánh giá chớp nhoáng về nhiều blogger làng ta.
    Bản thân tôi mươi năm gần đây tiếp thu những kiến thức mới và bổ ích chủ yếu là thông qua các trang mạng trong đó có blog, Một điều nữa cũng cần nói là lứa bạn bè chúng ta nay đã là U80, tôi cho rằng đó là lúc người ta muốn viết ra những điều đã được đúc kết sau cả một đời người, cũng là lúc dễ viết ra những điều sâu lắng nhất kể cả những chính kiến về thời cuộc. Do đó đọc blog của chúng ta nhiều khi bắt gặp những điều mà không thể tìm thấy ở bất cứ đâu, những điều người ta chỉ thổ lộ với bạn bè, chỉ viết ra khi thấy rằng nếu không viết ra thì sẽ chẳng còn lúc nào để việt, và khi việt ra đã đỡ phải nhìn trên ngó dưới tìm lời lẽ cho xuôi tai mà làm mất đi ý nghĩ của chính mình. Blog là nơi giao lưu, chia sẽ nhưng cũng là một lớp học cho mỗi chúng ta.

    Trả lờiXóa
  4. Tôi đã chon một đề tài có lẽ sẽ chạm tới những suy tư, tình cảm của nhiều Blogger vẫn thường vào blog, đóng góp nhiều cho Blog LƯ-QUÊ của chúng ta, chỉ tiếc là tôi không nói hết được dù là có tấm lòng thủy chung với bạn bè và chỉ có một ước muốn duy nhất " Từ trái tim đến với trái tim ".

    Trả lờiXóa
  5. Vào bình luận trong blog để được "nói chuyện" với nhau và cũng có ẩn ý là bài của bạn tôi đã đọc và luôn quan tâm tới bạn đấy! Nhưng tác giả chẳng trả lời, hoặc trả lời người khác mà không trả lời mình, tự nhiên có cảm giác như bị COI THƯỜNG... Và theo tôi khi xóa lời bình hay mất lời bình nên cho người có lời bình đó biết lý do hoặc có lời xin lỗi để tỏ ra mình là con người lịch sự, biết tôn trọng người khác.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhiều khi binhf luận cũng là một phút ngẫu hứng thôi, nhất là bình thơ, ngay cả khi xóa nhận xét cũng chỏi vì lỗi kỹ thuật, gõ nhầm lại không sửa được nên mới phải xóa thôi, tất nhiên nên tránh , tôi rất cảm thông với suy nghĩ của cụ.

      Xóa
  6. Blog đã sống sáu năm [2007-2013]
    Hiểu thày hiểu bạn lòng tràn yêu thương,
    60 năm cả chặng đường [1953-2013]
    Xa xôi nhớ bạn vấn vương nỗi lòng,
    Thơ xin viết vội vài dòng
    Gửi tới bè bạn tấm lòng Quế Lâm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Qua blog hiểu nhau hơn
      Càng quý tình bạn Quế Lâm thuở nào
      Bao nhiêu buồn nhớ ngọt ngào
      Gửi vào trang viết dạt dào nhớ mong.

      Xóa
  7. Với DH anh luôn là "ngừơi anh "không cần đo tuổi tàc.Trong anh luôn tràn ngâp tình yêu thương cộc đới ,gia đình bạn bè..DH đã nhân được sự chăm sóc, sẻ chia từ anh trong những ngày nguy kịch.Cảm ơn anh rất nhiều ! Bài viết này xuất phát từ trái tim chân thành yêu thương nên đi được đến trái tim bạn bè !
    Vói DH được vao Blog của K5 là một hạnh phúc nữa mà cuộc đời đã ban tặng .(.Gia đình cũng có nơi tâm tình trên facebook nhưng chưa đủ chỗ để giãi bầy hết nỗi lòng mình ).

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật cảm đông khi được đọc những lời tâm sự đay cảm xuc chân thành cua Diệu Huyền,nghị lực vượt lên gian nguy của cuộc sông của Huyền, tình càm yêu thương của Đồng và các cháu dành cho Huyền thật sâu sắc, thật chứa chan, đó là một tấm gương sáng, mình rất trọng tình bạn, tình bạn ấy lại chỉ có ở ngững người con của Quế Lâm một thời. Chân thành cám ơn Huyền-Đồng.

      Xóa
  8. "QUA SÔNG CẦN CÓ NHỊP CẦU"
    BLOG CHIA SẺ VỚI NHAU VUI BUỒN
    ĐỠ BỨC XÚC, ĐỠ CÔ ĐƠN
    GIAO LƯU BÈ BẠN TÂM HỒN TRẺ RA.

    Trả lờiXóa
  9. Nhờ có bo lốc làng ta
    Nhịp cầu bè bạn chan hòa yêu thương
    Sẻ chia bao nỗi vui buồn
    Cho đời thêm đẹp, tâm hồn thêm xuân.

    Trả lờiXóa