Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013
THƠ TẶNG BẠN
DỊU DÀNG , ĐÊM !
Thân tặng MINH ĐỨC
Nồng nàn đêm lặng trăng thanh
Từ xa xăm đến bên anh dịu dàng
Em như ngọn nến mong manh
Ta ru em, lá ru cành miên man
Đêm thu e ấp ngại ngần
" Ta đưa em đến tận cùng yêu thương"
Xin hôn năm ngón tay buồn
"Để tin có thật thiên đường trong em"
Nồng nàn ơi, hỡi bóng đêm
Thơm thơm hương tóc, thanh thanh dáng ngà
Ánh trăng soi bóng la đà
Duyên trời cho để tình ta thắm nồng./.
Phỏng thơ TNH Công Lý
Một đêm mưa , 25/8/2013
Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013
MẸ TÔI
Đúng vào rạng sáng ngày rằm tháng 7, ngày lễ VU LAN, ngày con cái báo hiếu với Cha Mẹ , bỗng nhiên tôi gặp lại Mẹ tôi. Tôi vẫn đang nằm trên giường, tôi thấy có một bóng người đi lại đến sát bên giường tôi rồi bóng người đó cúi xuông bên tôi , lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi, tôi ngước nhìn và thốt lên một tiếng "Mẹ". Tôi nhìn thấy nét mặt thoáng nhiều nếp nhăn của Mẹ, tôi chỉ muốn nghe được một tiếng nói yêu thương của Mẹ, nhưng Mẹ chỉ lặng im nhìn tôi , trên môi hé một nụ cười, nụ cười thật hiền hòa, độ lượng. Tôi lại gọi lần nữa "Mẹ ơi ", nhưng đáp lại chỉ có bóng đêm . Tôi chợt tỉnh giấc ,thì ra tôi đã gặp lại Mẹ tôi trong một giấc mơ.
Mẹ tôi người Huế gốc, bà còn thuộc giòng dõi Hoàng tộc nên có tên gọi là Công Tằng Tôn nữ thị Xuân Duyệt. Năm 1930 Bà lấy cha tôi một kiến trúc sư vừa tốt nghiệp trương cao đằng mỹ thuật Đông dương của Pháp. Năm 1933 Bà sinh hạ con trai đầu lòng rồi bế con theo chồng ra Hà Nội sinh sống. Năm 1941 Mẹ sinh tôi tại một nhà hộ sinh tư ở phố Quán Sứ con phố mà gia đình tôi trú ngụ tại số nhà 38. Tôi không nhớ được gì về thời thơ bé lẫm chẫm bước đi đầu tiên của mình, nhưng tôi nhớ khá rõ lúc tôi lên 6 tuổi thì gia đình tôi sống rất sung túc, tôi có một vú em riêng , Mẹ tôi không cho con nào bú nhưng Bà lại luôn chăm lo cuộc sống của chồng và các con, Bà nấu ăn rất ngon, thành thạo các món Huế. Năm 1946 kháng chiến toàn quốc bùng nổ , nghe theo tiếng gọi của Bác Hồ ,cha tôi đưa cả nhà tản cư lên Tuyên Quang Việt Bắc. Tôi nhớ mấy năm đó Mẹ tôi trồng sắn, ngô, rau bí , cuộc sống cũng tạm đủ, tôi vân được tối tối đốt đuốc đến trường làng. Cuối năm 1953 cha tôi về rồi cho người đưa tôi lên biên giới để sang Trung Quôc học tai trường thiếu nhi ở Quế Lâm. Buổi chia tay tôi cứ ôm lấy Mẹ mà khóc, Mẹ tôi cũng rơi nước mắt không muốn xa con. Năm 1957 trở về nước tôi sống cùng cha mẹ ở phố Phó Đức Chính. Mẹ vẫn chăm lo cuộc sông cho cả gia đình. Năm 1961 tôi sang Bắc Kinh học đai hoc, trở về vào làm việc tai Bộ Ngoại giao. Liên tục mấy năm đó tôi xa gia đình, xa người Mẹ thân yêu, tôi luôn nhớ Mẹ ,lần nào về nước tôi cũng mua quà cho Mẹ khi là cái khăn trùm đầu, khi là miếng vải may áo bông cho mẹ, những lúc ấy mẹ chỉ mỉm cười xoa đầu tôi mà không nói gì nhiều. Tôi nhớ nhất là nụ cười của mẹ, hàm răng nhuộm đen, nụ cười thật hiền hậu.
Sau ngày đất nước toàn thắng được một năm thì biến cố đã xảy ra, đó là vào tháng 10 năm 1976 mẹ tôi lần thư 2 trở về quê Huế rồi tư đó đáp xe đò vào Sai Gòn, lên Đà Lạt thăm người anh trai sau bao nhiêu năm xa cách. Không ngờ đó là chuyến đi định mệnh. Tai nạn ô tô xảy ra trên đoạn đường quốc lộ thuộc tỉnh Khánh Hòa đã cướp đi sinh mạng của người Me thân yêu của tôi. Khi mấy cha con chúng tôi vào tới đia điểm xảy ra tai nạn thi Mẹ tôi đã được đia phương chôn cất, bên mộ mẹ chúng tôi khóc nức nở, thế là từ đó mẹ không còn bên tôi nữa, mẹ đã đi xa vào cõi vĩnh hằng. Một năm sau cha con chúng tôi đưa tro hài cốt Mẹ lên một ngôi chùa của người Huế ở Sai Gòn, vài năm sau nữa khi cha tôi cũng đã qua đời, chung tôi đưa tro hài cốt Mẹ ra Bắc đặt bên cạnh thi hài cha trong một ngôi mộ hai ngăn, vậy là chung tôi những đứa con đã được thường xuyên hương khói cho linh hồn cha mẹ muôn ngàn yêu thương yên nghỉ ngàn thu.
Cứ đến ngày lễ VU LAN hàng năm là tôi lại thắp nén hương để tưởng nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Năm nay tôi dâng lên bàn thờ Mẹ mấy câu thơ , đó là tâm tư tận đáy lòng của đứa con trai .
MẸ ƠI !
Đêm qua gặp mẹ trong mơ
Lòng con nhớ mẹ vô bờ mẹ ơi
Nhớ nét mặt , nhớ nụ cười
Mẹ cho con cả cuộc đời hôm nay
Cho con thỏa sức làm trai
Năm châu bốn biển dặm dài con đi
Khi gian khó, lúc lâm nguy
Mẹ luôn tận tụy lo vì chúng con
Bàn tay tần tảo ân cần
Cho con đủ cả phúc gần lộc xa
Tình thương của mẹ bao la
Như trời xanh như biển xa dạt dào
Đắng cay hơn cả ngọt ngào
Lời ru của mẹ thấm vào đời con
Hôm nay con thắp nén nhang
Cầu mong mẹ dưới suối vàng bình yên .
Ngày lễ VU LAN 21/8/2013 Công Lý
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013
KỶ NIỆM TRƯỜNG XƯA
Chỉ còn ít ngày nữa là tới ngày kỷ niệm trường THIẾU NHI DỤC TÀI HỌC HIỆU Lư Sơn Quế Lâm của chúng ta tròn 60 năm. 60 năm qua đi như một giấc mơ, những cô bé, cậu bé năm nào nay đã là những bà lão, ông lão ngoại thất tuần, mái tóc xanh thuở nào nay đều đã điểm bạc. Mái trường xưa, tình bạn thuở ấu thơ để lại trong lòng mỗi chúng ta bao hoài niệm chẳng bao giơ nhạt phai. Ngày ấy bên dòng LY giang hiền hòa trong xanh, chúng ta đã sông bên nhau những tháng năm thanh bình yên vui trong tình bằng hữu thơ ngây, vô tư dưới một mái trường trên đất bạn Quế Lâm .
Trong những ngày hè oi ả này, nhớ về mái trường xưa, bao nhiêu kỷ niêm tuổi thơ khi chập chững vào đời lại ùa về trong ký ức tôi. Ngày ấy tôi và nhiều bạn nữa trong lớp 5A còn nhỏ tuổi, chỉ 11 , 12, rất ngu ngơ ,dại khờ chẳng biết gì về sự đời, nhưng một số ban khác lớn hơn chúng tôi một, hai tuôi, tức là đã 14, 15 tuổi nhất là các ban nữ thì đã ngấp nghé tuổi dậy thì, có những bạn đã chớm bước vào thứ tình cảm khác lạ giữa nam giới và nữ giới mà người ta thường gọi là TÌNH THƠ , những mối tình tuổi còn thơ. Lúc bấy giờ chung tôi cũng chỉ nghe biết phong phanh, vài năm sau thì mới nghe nói đến nhưng cặp đôi H-M , L-T rồi N-H ... cố nhiên là đều do ghán ghép mà thành và cũng chẳng biết thật hư đến đâu, nhưng câu chuyện về những mối tình thơ ấy vẫn còn lại mãi với thời gian, rất thi vị và khó quên trong đời.
Nhưng mối TÌNH THƠ xuất hiện khá phổ biến trong đời sống học đường, có nét gì đó rất nên thơ bởi vậy đã gợi cảm xúc cho các nhà thơ và sau đó là các nhạc sỹ để họ ghi lại nhưng câu chuyện tình đó bằng những lời thơ và giai điệu mượt mà , lay đông mọi con tim của giới trẻ.
Nói đến tình bạn học đường là chúng ta nhớ ngay đến một không gian thân ái, gần gũi, nhưng hàng cây xanh, những hành lang nơi học sinh ủa ra sau giơ tan hoc, và sân trường với nhưng hàng cây phượng đỏ rực rỡ mỗi khi hè về. Và chung ta không quên được những cảnh tượng này :
" Hàng ghế đá xanh hàng cây góc sân trường
Hành lang ấy xa dần xa bước chân người
Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng
Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong .."(1)
Trong khung cảnh ấy, ở những lớp cuối cảnh tượng chia tay nhau sau hơn 10 năm chung một lớp học diễn ra thật lưu luyến, thật cảm động :
" Giòng lưu bút chưa kịp ghi đã vội nhòe
Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần
Kỷ niệm nhớ mãi trong chiều mưa tan trường
Hai đứa chung đường sao nghe vấn vương. "
Thật khó quên giờ phút phải chia tay nhau, hồi ở trương Quế Lâm cũng vậy, chắc chắn là mấy bạn lớn trong lớp sẽ còn nhớ mãi những kỷ niệm , những tình cảm tư nhiên , có chút gì đó thơ ngây trong trắng với bạn gái, dù khó có thể gọi được đó la tình yêu .
" Bao yêu thương trong ta tìm về
một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa
Nghe bâng khuâng trong lòng
tìm bóng dáng bạn xưa chẳng còn đâu nữa.."
Thời gian trôi đi như gió thoảng, như thoi đưa , đến hôm nay nhớ lại cảnh tương chia tay đó, chắc không phải là không có bạn lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc khi về thăm lại mái trường năm xưa, trong lòng vẫn :
" ....miên man bồi hồi
nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối TÌNH THƠ. "
Những mối TÌNH THƠ ấy thật là đẹp, thật đáng trân trọng và chắc sẽ còn đọng lại mãi trong ký ức mỗi chúng ta, phải vậy chăng ?
Công Lý
Một ngày cuối hạ (16/8/2013)
.
--------------------------------------------------------------------- (1) : trích dẫn lời bài hát "Tình thơ "
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
ĐẾN VỚI VẦN THƠ CỦA BẠN
Những lúc buồn rảnh rỗi tôi hay vào mạng đọc thơ của những người bạn một thời Quế Lâm, những vần thơ rất hay, rất tâm đắc, ngẫm nghĩ giây lát rồi bình vài câu vào đó, dù chỉ là những khoảnh khắc ngẫu hứng thoáng qua nhưng đôi khi cảm xúc lắng đọng, những câu thơ vụn vặt ấy hẳn là sẽ còn theo tôi đi mãi với thời gian :
Vào Bloc của Calathau, một hôm tôi đoc được mấy câu thơ anh viết và đề tặng Kong Lý :
Lãng đãng mây trời lãng đãng đêm
Phố núi trăng suông rót bên thềm
Cây nghiêng nghiêng bóng che môi khuất
Ta kẻ lạc vào con dốc em
Tôi đã viết và gửi cho anh :
Cứ để thông reo giữa đại ngàn
Cứ để mây trôi lãng đãng đêm
Cho nỗi vui đời dâng cao mãi
Khi đã lạc vào cõi mộng em.
Dịp cuối năm ngoái khi tôi vào miền nam thăm bạn bè trong đó, ngồi với nhau ở quán cà phê "Bản Sonata ", Hồng Quang đọc cho tôi nghe mấy câu thơ ngẫu hứng :
Đêm nay sao thật là dài
Người đi để một tôi hoài nhớ em
Rượu nồng có ngấm hơi men
Tỉnh say có lụy lời khen ngọt ngào
Một trời đêm vắng trăng sao
Đò ngang một lá cắm sào đợi ai.
Ra về đêm ấy tôi nằm thao thức, bất chợt nảy ra vài ý thơ. Hôm sau tôi gửi lại Hồng Quang :
Đêm nay trăng lặn mờ sương
Người đi đi mãi dặm trường xa xôi
Để tôi chỉ một mình thôi
Rượu nồng nhấp chén lòng chơi vơi buồn
Một trời đêm vắng mênh mông
Một hồn thơ giữa hư không mơ màng./.
Mùa hạ sắp qua, những cơn gió đầu thu đã thổi về , lại nhớ những vần thơ vè mùa thu năm ngoái Hồng Quang đã viết và gợi cảm hứng cho tôi :
Thu về thay áo cho cây
Thoa son cho lá, chải mây cho trời
Thu về từng hạt nắng rơi
Cho người lặng lẽ nhặt phơi trước thềm
Bài thơ anh dệt tặng em
Dọc ngang lục bát sợi mềm như tơ.
Đáp lại tôi cũng chợt nảy ra vài câu :
Ngày thu một thoáng heo may
Nghe thời gian đọng chiều say nắng vàng
Se se gió gọi mùa sang
Bâng khuâng nỗi nhớ ngập tràn hồn ta.
Mây trôi một dáng la đà
Miên man ký ức nhạt nhòa khói sương.
Mấy hôm nay trời cư đổ mưa hoài, những hạt mưa rơi rơi như gợi nỗi buồn trong lòng tôi, giờ khắc này sao tôi thấy thời gian trôi đi nhanh thế, nghĩ tới người bạn ở phương trời nam vô tình lại nhớ mấy câu thơ bạn đã gửi tặng :
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Bao nhiêu kỷ niệm cũng rồi nhạt phai
Người đi góc bể chân mây
"Nghiêng nghiêng lầu vắng trăng gày riêng soi"
Hoa vàng một đóa phai phôi
Ban mai lại đã tinh khôi nụ hồng.
Mấy câu thơ của anh gợi cho tôi nhiều suy tư. Sáng ra trời vẫn mưa, tôi ngồi bên thềm nhà nâng ly cà phê tự mình pha , lòng rộn lên những tâm tư muốn chia sẻ cùng anh :
Cà phê từng giọt rơi rơi
Thời gian từng giọt dòng đời êm trôi
Bao nhiêu trải nghiệm qua rồi
Thấy mong manh một kiếp người gian nan.
Trước thềm mưa gọi thu sang
Ly cà phê gợi miên man nỗi buồn./.
Thời gian như một dòng sông cứ lặng lẽ trôi, tôi vẫn đang bồng bênh trôi trong dòng chảy thời gian ấy :
Quỹ thời gian chẳng còn dài
Cứ thanh thản sống, cứ miệt mài vui
Bao gìơ từ biệt cuộc chơi
Thì xin làm áng mây trôi giữa trời.
Công Lý
Hà Nội một ngày mưa tầm tã.
(3/8 /2013)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)