Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

CHUYỆN NGƯỜI GIÀ



                                  TUỔI GIÀ NHỚ NHỚ....QUÊN QUÊN


                     " Mình đã già thật rồi sao ?"Mỗi buổi sáng thức giấc tôi đều tự hỏi như thế  và , câu trả lời đã quá rõ ràng  : già thật rồi., chứ còn trẻ  gì nữa. Liên Hiệp Quốc bảo từ 65 tuổi trở lên được coi là tuổi già, mình  bảy mươi thêm 4 nữa tính cả  tuổi mụ thì chả quá  tiêu chí già rồi sao. Cái sự GIÀ đôi khi cũng dễ nhận ra lắm, này nhé  sao cứ đến 9 giờ tối là mắt cứ díu lại, đầu óc thì lơ mơ, ngay xem Tivi  là thứ mình mê nhất lúc này cũng không còn sức hút nữa và thế là chui vào màn ngả lưng và bắt đầu lên tiêng ò ó o... Khoảng 2 giơ sáng thì thức dậy vào phong vệ sinh , sực nhớ hôn nay có trận bán kết bong đá tranh cúp UEFA giưa 2 đội bóng châu âu sừng sỏ ngồi dậy bật Tivi lên xem , nhưng chỉ vài phút là mắt nặng trĩu rồi lại thiếp đi chẳng xem được gì. Sáng ra mới 4 giờ đã tỉnh và không sao ngủ lại được..Ôi thời oanh liệt nay còn đâu ?

        Tuổi GIÀ còn được minh chứng hùng hồn bằng cái sự " NHỚ NHỚ ...QUÊN QUÊN " thường diễn ra hàng ngày. Cuộc đời kể cũng lạ , có khi tuổi đã cao mà sao mình vẫn nhơ được những việc xảy ra trong cuộc đời từ ngày mình còn bé tí ti, nhưng ngày theo Bà, Mẹ cùng chị và em trai chạy tản cư từ Hà Nôi  qua Chèm ngược lên Tuyên Quang, nhưng ngày đốt đuốc đến trường làng để theo học lớp 4 trước khi được Cha cho người về đon lên khu ATK rồi được sang trường thiếu nhi Quế Lâm, ấy vậy mà có những chuyện mới xảy ra vài năm, có khi vài tháng thậm chí vài ngày trước mà sao cũng không nhớ nổi. Nhớ thì như vậy còn quên thì thường xuyên hơn và cũng khó hiểu hơn, có khi cầm cái kính trong tay lại cứ đi tìm xem kính để đâu, thường xuyên bật đèn rồi ra ngoài không tắt, thâm chí đi ...mà quên cả giật nước. Tôi nhớ năm 1994 tôi bị một tai nạn xe máy ngất xỉu đi khi tỉnh dậy thấy mình đã năm trong Bệnh viện Việt Xô, vai và tay phải bó bột, tôi chẳng nhớ gì lúc bị ô tô đâm vào xe máy đổ xuống, sau mới biết là vai đập mạnh xuông mặt đường ,may là cái đầu thì không đập xuống. Sau khi ra viện đi kiểm tra lại não bộ thấy không có vấn đề gì, nhưng một buổi tối   khi đó nhà tôi còn  ở  ngõ 173 đường Hoàng Hoa Thám, nghe điện thoại có mấy anh bạn cùng cơ quan tới thăm không biết đường vào nhà, tôi đi xe máy lên đầu dốc đón họ, dựng xe máy bên đường tôi ngồi vào xe ô tô của họ đi xuông dốc rồi vào nhà hàn huyên với các bạn đến hơn một giờ, khi bạn về rôi đong cửa nhà mới phát hiện không thấy xe máy đâu cả, tôi khẳng định với Bà xã là không có đi xe máy va quên bẵng chuyện đã đi xe máy lên đầu dốc đón bạn. Một lúc sau sực nhớ ra tôi chạy bộ lên đầu dốc và thấy chiếc xe máy còn nguyên vị ở đấy, thật hú vía ,đấy có lẽ là lần tôi quên đáng ghi lại nhất. Sau việc ấy ít khi tôi quên những việc quan trọng.

          Tuần trước Diệu Huyền vợ Đỗ Đồng và mấy bạn lớp 3 có cuộc gặp các " anh, chị " lơp5 , tôi được mời dự. Cuộc hôi ngộ rất đông vui, các cụ ông H. Hùng, Trung Hải, Khoa Phi, Kim Lân ,Nguyên Hân , cac  cụ bà Minh Gương, Thanh Mai, Ngọc Trâm, Tiến Hoàn đều có mạt đông đủ.  Giữa cuộc vui có một phụ nữ ngồi cách xa tôi nên nhìn không rõ mặt đứng lên  tự giới thiệu  tên là CỬU TRƯỜNG, bút danh là HẠT CÁT , cô bảo  đến dự vì được Huyền mời tới, cô cũng chỉ quen với Huyền qua mạng Intenet và blog của khôi 5 . Cô nói tiếp là không quen ai trong số người có mặt trừ một người , đó là " anh Lý", mọi cặp mắt đổ dồn về phía tôi, tôi rất ngạc nhiên cứ nghĩ chắc cô ấy nói đùa thôi, đên khi cầm trong tay cuốn sách thơ của cô với but danh HẠT CÁT ,lướt qua mấy dòng chữ giớ thiệu tác giả là Bac sỹ đông y sinh năm 1948  thì tôi mới nghĩ là có lẽ người đó biết tôi thật. Quả thật trí nhớ của tôi có hơi kém lúc đầu không nhận ra nhưng rồi cũng  nhớ ra. Tôi biết cô ta cách đây đã gần nửa thế kỷ, đó là khoảng thời gian 1967, 1970 khi tôi là cán bộ của Sứ quán ta tai Băc kinh, còn Trường tên cô gai có mặt trong buôi gặp là một học sinh trong nhóm lưu học sinh theo học ngành đông y tại trương đại học Y  Bắc Kinh. Hồi đó học sinh hay vào Sứ quan chơi và vì còn trẻ nên chung tôi hay gặp nhau trò chuyện nhưng sau khi tôi hết hạn trở về nước và suốt mấy chục năm qua chúng tôi không hề gặp nhau lần nào, không ngờ trong một dịp không hẹn bất ngờ lại găp nhau, rõ ràng trí nhớ của cô ấy tôt hơn tôi nhiều, cũng may tôi con nhơ được trong ký ức của mình về người phụ nữ đó mà giờ đây gặp lại  tôi coi như gặp một người bạn ,một người em đã từng quen biết nhau.
       Có một bài hát của ca sỹ Trần Hiếu nói rằng : "  Đừng nói tôi già, tôi có già đâu, dù tóc hai màu, tôi vẫn chưa già .." Hát thế cho vui thôi chứ già thật đâu có thể "cưa sừng làm nghé được" . Sau buổi hội ngộ ấy trở về có dịp đọc nhiều bài thơ của HAT CAT tôi không ngờ cô ấy là một THI SỸ thực thụ với hàng trăm bài thơ được xuất bản trong tập thơ dày 300 trang với tựa đề " HẠT CÁT". Ngẫm lai chuyện  NHỚ NHỚ  ..QUÊN QUÊN , tôi chợt nảy ra mấy câu :

                                          Tuổi già nhớ nhớ quên quên
                                          Ban ngày ngái ngủ ban đêm thức hoài
                                          Cố tìm mà chẳng thấy ai
                                          Đường xa mỏi gối đêm dài lắm mơ
                                          Đò xưa bễn cũ vẫn chờ
                                          Người xưa xa vắng bây giờ nơi đâu ?
                                          Trưa hè lòng chợt nao nao
                                          Giật mình , nghe một tiếng chào quen quen ..

                                                                                 Công Lý , chiều 1/5/2014

15 nhận xét:

  1. Tuổi già là thế bạn ơi
    Quên quên, nhớ nhớ là thời của ta
    Đừng nói là "ta chưa già"
    Răng long, gối nhão là ta bây giờ
    Tuy nhiên ta vẫn ước mơ
    Tâm hồn trẻ mãi : hát, thơ không ngừng....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Già rồi vẫn quậy tưng bừng
      Vẫn say nhậu nhẹt, vẫy vùng khắp nơi..

      Xóa
  2. Cụ vẫn nhận ra người từng gặp cách đây hơn 40 năm thì trí nhớ còn tốt ,chỉ sợ đến lúc gặp bà hàng xóm lại tưởng bà xã mới nguy . nghỉ lễ vui vè nha CL .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu không có cuốn sách thơ của cô ấy tặng chắc tôi không thể nhớ được, có phải là gặp quá nhiều "người" rồi chăng ,không nhớ xuể

      Xóa
  3. Đúng là ta đã già rồi,
    Chỉ còn ít bước cuối đời nữa thôi,
    Tuổi trẻ sống nơi xa xôi,
    Bốn mươi năm đã khắp nơi tung hoành,
    Trời cho được chữ an lành,
    Hai tàu lá vẫn trên cành phởn phơ,
    Cụ làm quan chẳng nhớp nhơ,
    Tôi làm lính cũng hơ hơ giữa đời,
    Để hôm nay rộng tiếng cười,
    Ơn cha ơn mẹ ơn đời ban cho.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. " Đúng là ta đã già rồi"
      Ngồi mà ngẫm lại thấy đời buồn tênh

      Xóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Tuổi già ai chẳng hay quên
    Bốn bốn mươi năm lẻ còn... duyên đến giờ!.

    Trả lờiXóa
  6. May mà còn một chữ duyên
    Quên quên nhớ nhớ cũng phiền lắm thay

    Trả lờiXóa
  7. Quên thì đành chịu bạn ơi
    Nhớ thì đừng có nhầm người, nhầm tên
    đấy nhé!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có khi nhầm lẫn quên tên
      Thôi đành chịu vậy nhớ quên chuyện thường

      Xóa
  8. Tuổi già lẩm cẩm hay quên
    Kính đeo trên mắt di tìm khắp nơi
    Tuổi già có điểm tuyệt vời
    Tình đầu,bạn cũ suốt đời không quên.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cuộc đời vẫn một chữ "duyên"
      Dù cho có nhớ hay quên cũng đành

      Xóa
  9. Tuôi tuy đã già thật rồi,
    Nhưng tình bạn hữu vân ngời "trẻ thơ " !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuổi già có lúc ngu ngơ
      Giũ gìn tình bạn giấc mơ cuộc đời

      Xóa