NẾU CÓ ƯỚC MUỐN TRONG CUỘC ĐỜI NÀY..
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này ", bạn sẽ ước gì đây ? Có thể mỗi người đều có ước muốn riêng của mình , có thể ước muốn chẳng ai giống ai, nhưng có lẽ chúng ta vẫn còn một ước muốn chung, đó có phải là "ƯƠC MUỐN CHO THỜI GIAN TRỞ LẠI"..?
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niêm
Để nụ cười còn lắng mãi trên hàng mi
Trên bờ môi, và trong những kỷ niệm xưa .."
Đó là lời bài hát " Mong ước kỷ niệm xưa " của Xuân Phương. Hàng năm cứ đến ngày lễ các nhà giáo ( 20-11) là tự nhiên tôi lại nhớ đến những kỷ niệm xưa , những kỷ niệm của một thời cắp sách tới trường, một thời tuổi thơ " vụng về " và "khờ dại ".
Trong 70 mùa xuân của cuộc đời đã đi qua tôi luôn là người học trò. Những ngày bé thơ chập chững những bước đi đầu tiên , cha mẹ chính là người Thày người Cô đầu tiên của mình, dạy cho ta khôn lớn, dạy ta cách sống làm người, dạy cho ta những bước đi vững chắc, chắp cho ta đôi cánh để bay vào cuộc đời đày thử thách chông gai. Ngày đầu tiên ta được cắp sách tới trường, biết bao bỡ ngỡ lạ lẫm, cô giáo đã dắt tay ta vào lớp, dạy ta những con chữ đầu tiên..đó là những tháng năm đất nước còn chiến tranh, đêm đêm ta phải lấy miêng cao su săm lốp bỏ đi đốt lên làm đuốc để tới trường làng học cùng chúng bạn. Rồi may mắn cũng đến, những ngày tháng tuổi thơ vô tư trôi qua trên mảnh đất Quế Lâm Xứ người, các Thày Cô đã nuôi dạy ta trưởng thành, cho ta vốn kiến thức , hành trang để sau này ta bước vào cuộc đời mênh mông, rộng lớn. Những năm học ở trường Chu văn An, những ngày hè khó quên ấy vẫn còn trong ký ức ta, đi theo ta cùng năm tháng. Kỷ niệm về mái trường xưa , về các Thày Cô ,về bè bạn thân thương chẳng bao giờ phai nhạt trong ký ức ta.
Sẽ nhớ mãi kỷ niệm trường xưa đã qua
Sẽ nhớ mãi Thày Cô ngày thơ đã xa
Sẽ nhớ mãi những người bạn thân thiết
Nỗi nhớ này gửi vào trời mây bao la
Và giữ mãi thẳm sâu trong cõi lòng ta.
Trong một lần đi dự đám cưới con một người bạn thân, đang ngồi nhấp chén trà chuẩn bị vào bàn tiệc, bỗng thấy một cô gái trạc ngoài 30 tuổi đến trước mặt tôi rồi thốt lên " Em chào Thày ạ ", phút ngạc nhiên qua đi nhanh chóng ,tôi nhớ ngay người đứng trước mặt là một học trò của mình từ mấy năm trước. Những lúc như thế mới sực nhớ ra là mình đã từng làm Thày giáo, đã từng được đứng trên bục giảng. Kỷ niệm về những khoảnh khắc đó cũng rất sâu sắc và thú vị nữa. Khi làm người Thày dạy ngoại ngữ tiếng Trung cho các em học sinh của trương Đai hoc NG tôi đã cố soạn một giáo án riêng, cố tìm một cách dạy riêng để làm sao cho các em dễ hiểu và vận dụng ngay được. Tôi thường gợi ý ra đề cho các em hội thoại với nhau hoàn toàn tự chủ, sáng tạo không gò bó theo khuôn khổ ngữ pháp nào ..và thế là trong cái lớp học ấy tôi dường như không phải là người Thày mà chỉ là một học trò bình đẳng chuyện trò với các em bằng thư tiếng mà suốt mấy chuc năm tôi đã sử dung cho công việc của mình. Thật khó tin là những điều mà Thày Quý, cô Quế đã từng dạy bảo nay lai được tôi đem ra bảo ban các học trò của mình.
" Học, học nữa , học mãi .." Đó là lời dạy của LeNin, hàng ngày tôi vẫn học, học từ sách vở, học từ những bài học của chính mình trong cuộc sống đã qua, tôi luôn tâm niệm ta sẽ luôn luôn là người học trò nhỏ của các Thày Cô đi trước và mãi mãi là người học trò trong cuộc đời mênh mông và rộng lớn này.
Viết để nhớ các Thày Cô nhân ngày Nhà giáo.
18/11/2013. Công Lý