Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

CHUYỆN NHỎ...




                                    PHẢI CHĂNG " TẤT CẢ ĐỀU LÀ CHUYỆN NHỎ  " ?


                  " Tất cả đều là chuyện nhỏ " là tên một cuôn sách nổi tiếng và bán rất chạy của tác giả Richard Carlson.  Trong cuôn sách tac giả nêu lên một thực tế là ; đôi khi đối mạt với một tin xấu, một điều gì đó khó chiu làm cho mình thất vong , nhất là trược những nghịch cảnh, hầu hết mọi người đều có sự phản ưng theo hướng tiêu cực và đôi khi là thái quá , thổi phông mặt tiêu cực của sự việc ,thậm chí " việc nhỏ xé ra to ". Tác giả đưa ra lời khuyên và coi đó là những " bí quyết" để ứng xử trong cuộc sống.  Những bí quyết đó rất đơn giản , đó có thể là :
             
                            - Đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ
                            -Đừng cầu toàn thái quá
                            - Dừng ôm đồm quá
                            - Hãy sống an nhiên
                            - Chấp nhận sự thật " Cuộc sông vốn dĩ không công bằng "

   và nhiều lời khuyên khác nữa ...

                  Dĩ nhiên điều tác giả nói phần lơn  đều có vẻ đúng và được chứng thực trong đời sông hang ngày , tuy vậy có phai " tất cả đều là chuyện nhỏ " không ? Dưới nhiều góc độ khác nhau thì cũng không hẳn như vậy , tôi nghĩ vân đề là quan niệm thế nào là chuyên nhỏ, trong thực tế có những sự việc đơn giản không việc gì phải làm ầm ĩ lên , nhưng cũng có những việc rất hệ trọng người ta lại muốn thu nhỏ nó lại rồi cuối cùng là xóa bo nó , vậy đấy đâu phải la chuyện nhỏ ? Có người còn vận dụng một câu nói từ thời cổ xưa coi đó là phương châm ưng xử trong cuộc sống : "  Việc to hóa nhỏ , việc nhỏ hóa không ", trong nhiều trường hợp thi đúng thôi, nhưng cũng không hẳn là như vậy.  có lẽ quan trọng là ở cách vận dụng.
                Bản thân tôi cũng suy ngẫm nhiều về việc này , từ chuyện của đất nước dân tộc đến chuyên của gia đình  và chính bản thân mình. Chuyện to tát của đất nước thôi chẳng nói làm gi, nhưng cái kiểu chuyên làm ăn của cửa hang " chào buổi sáng" ở trong Thành phố chỉ vi châm khai báo có mấy ngày mà bị " khởi tố " rôi cái ông Quận phó công an lại bảo " chuyện nhỏ như cái móng tay " thi quả thật chẳng nhỏ tý nào, nó "to" đên mức Thủ tướng phải vào cuộc.. Đó là chuyên của Quốc gia , còn chuyện bản thân thì  tôi thấy có lúc chuyện tày trời xảy ra với mình lại chỉ nên coi là " chuyện nhỏ" thôi.  Cũng như nhiều bạn cùng lớp tôi đã ở vào cái tuổi quá cả " cổ lai hy" rồi, năm nay sức khỏe thấy rệu rã ,mệt mỏi, nhiều lúc thấy ngán ngẩm cho cái tuổi già, hai đầu gôi chân tôi đã thoái hóa năng lắm rồi, đi lai khó khăn có lúc muốn khuỵu xuống , lúc đó xem lại mấy lời khuyên của tác giả cuôn sách thi thấy rất đáng để suy ngẫm và làm theo , hãy cứ coi chuyện cái chân " hỏng" là "chuyện nhỏ" và hãy quên nó đi để đến với cuộc sông 'an nhiên ", con người làm gi có sự  hoàn hảo , đâu phải là cái máy, mà cái máy dùng nhiều rồi cũng có lúc hỏng mà, thế nên già rồi cơ thể " thoái hóa" là chuyện đương nhiên, chẳng ai khác ngoài bản thân mình có thể giúp ta đứng lên sau một cú vấp ngã để rồi đi tiếp chặng cuôi của cuộc đời. Với cách suy nghĩ có phàn đơn giản như thế, hôm vừa rồi tôi bất ngời nhận được khỏan tiền " hiệu đính" các bài dịch sang tiêng Trung do Học viện NG thuê dịch , món tiền cũng không lớn gì song cũng đủ cho một bữa nhâu, thế là tôi rủ ngay ông bạn Hữu Hùng đi đánh chén , mùa hè trời nóng chung tôi vẫn đi tìm quán " chả cá " để chén tạc chén thù, trong bữa " tiệc "  chung tôi cũng không quên gọi điên cho ông ban Q Trung mãi trong Sai gòn để thông báo và hẹn khi bạn ra HN cả 3 sẽ lai đi đánh chén thưởng thưc món "chả cá " của Thu đô, hai chung tôi uông bia xả láng luôn mặc cho bệnh "gout" vẫn đang đe dọa tôi mỗi khi uông bia, ông bạn tôi nâng cốc cười khà khà nói với tôi :  " mừng cho hai ta vẫn đang còn sống ung dung trên cõi đời này " . khi ra về  thanh toán rồi sờ túi tôi vẫn thấy còn rủng rỉnh, quan trọng nhất là đồng tiền do mình làm ra , và cuộc sống dù nhàm chán đến đâu, cơ thể dù rệu rã đến đâu  thì vẫn có những khoảnh khắc lóe sáng , vui vẻ để rồi quên hết sự đời như thế đó, trong  phút chốc hai chung tôi bỗng thấy thật thoải mái , ung dung tự tại , lúc này chỉ muốn thốt lên một câu : '' Cuộc đời vẫn đẹp sao ..."  khi chia tay ông bạn   nói lời cảm ơn, còn tôi chỉ một câu đơn giản :" chuyện nhỏ" ấy mà.

   Trong cuộc đời có lẽ không phải " tất cả là chuyện nhỏ " , nhưng đôi khi ta cũng cần áp dụng phương châm đó, để làm gi ? chắc không phải " để gió cuốn đi " mà là để chúng ta tự tìm lấy một cách ứng xử thích hợp va thỏa đáng trong cuộc sống hàng ngày.

    William James đã có một câu nói chí lý đáng để suy ngẫm  :

       " Khám phá vĩ đại nhất ở thế hệ của tôi là con người có thể thay đổi cuộc đời mình bằng cách  thay đổi chính thái độ sống của  mình. "

                                                                                        Công Lý  23/5/2016
        "
                   

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

NGÀY CỦA MẸ

                                     


                                                  MẸ ƠI !CON YÊU MẸ.

               Mỗi năm " NGÀY CỦA MẸ " không cố định mà thường rơi vào ngày chủ nhật thư 2 của tháng 5 vây năm nay là mung 8 tháng 5.

               Ai cũng có một người Mẹ , người ta thường nói ;
           
                Không ai thương con bằng mẹ
                Không ai yêu mẹ bằng con

            Đến ngày này tôi lại nhớ về người mẹ kính yêu của mình.  Mẹ tôi sông trên đời chỉ được 66 năm, trong kháng chiên chông Pháp  gia đình tôi tản cư lên Tuyên Quang Việt Bắc , 7 anh chi em chung tôi đều sống nhờ công sức lao đông cần cù của Mẹ, 3 anh lơn thoat ly  tôi ở nhà giúp mẹ tăng gia sản xuất quốc đất trông ngô sắn cho đên đầu năm 1953 tôi được cho sang trương QUẾ lÂM ăn học. Sau ngày miềm nam giải phóng Mẹ tôi trở về Huế gặp lai họ hàng , gặp người em trai ruột tôi gọi là Cậu , tôi cùng đi với Mẹ , những ngày đó Mẹ vui lắm, trở về Ha Nội Me tôi chỉ đau đáu làm sao chuyển hẳn về Huế sông những ngày cuối đời ,nhưng hoan cảnh chưa cho phep. Năm 1976 mẹ tôi vào Huế một lần nữa rồi đi lên Đà Lat thăm người em trai, không ngở người đi rồi thì đi mãi không bao giờ trở về với anh em chúng tôi nữa. Khi Bố và mấy anh em vào đên Khánh Hòa nơi mẹ bi tai nan giao thông thì chung tôi đã không còn được nhin măt mẹ nũa. Mẹ đã năm lại đó ở nghia trang của đia phương, phai hai mươi năm sau Bố va mấy anh tôi mới đưa được hai cốt của mẹ ra Băc,sau năm 1982  Bô tôi cũng qua đơi chúng tôi dã  đưa được mẹ về Văn Điển năm bên cạnh Bố, chắc trên trời cao mẹ cũng vui lòng và thanh thản. Cứ mỗi lần nhớ Mẹ là tôi lại thấy hiện lên khuôn mặt đôn hậu và nụ cười hiền từ của mẹ. Nhơ Mẹ tôi  luôn ân hận vì những gì mình chưa làm được như lời mẹ dăn, như những điều khi con sống mẹ thường mong mỏi , tôi chỉ còn biết ;

             Me ơi , con ngàn lần xin lỗi    
             Con sẽ không làm mẹ buồn nữa đâu
             Con cầu mong mẹ thanh thản trên trời cao  
             Con muốn nói một câu : con yêu mẹ , mẹ ơi, con yêu mẹ.

        Nhân  " Ngày của Mẹ " xin chúc cho toàn thể các bà mẹ trên đất nướ Viêt Nam mạnh khỏe an lành , thành đạt , hạnh phúc bên chông con.

                                                                                              Công Lý 8/5/2016