Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016
CHUYỆN NHỎ...
PHẢI CHĂNG " TẤT CẢ ĐỀU LÀ CHUYỆN NHỎ " ?
" Tất cả đều là chuyện nhỏ " là tên một cuôn sách nổi tiếng và bán rất chạy của tác giả Richard Carlson. Trong cuôn sách tac giả nêu lên một thực tế là ; đôi khi đối mạt với một tin xấu, một điều gì đó khó chiu làm cho mình thất vong , nhất là trược những nghịch cảnh, hầu hết mọi người đều có sự phản ưng theo hướng tiêu cực và đôi khi là thái quá , thổi phông mặt tiêu cực của sự việc ,thậm chí " việc nhỏ xé ra to ". Tác giả đưa ra lời khuyên và coi đó là những " bí quyết" để ứng xử trong cuộc sống. Những bí quyết đó rất đơn giản , đó có thể là :
- Đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ
-Đừng cầu toàn thái quá
- Dừng ôm đồm quá
- Hãy sống an nhiên
- Chấp nhận sự thật " Cuộc sông vốn dĩ không công bằng "
và nhiều lời khuyên khác nữa ...
Dĩ nhiên điều tác giả nói phần lơn đều có vẻ đúng và được chứng thực trong đời sông hang ngày , tuy vậy có phai " tất cả đều là chuyện nhỏ " không ? Dưới nhiều góc độ khác nhau thì cũng không hẳn như vậy , tôi nghĩ vân đề là quan niệm thế nào là chuyên nhỏ, trong thực tế có những sự việc đơn giản không việc gì phải làm ầm ĩ lên , nhưng cũng có những việc rất hệ trọng người ta lại muốn thu nhỏ nó lại rồi cuối cùng là xóa bo nó , vậy đấy đâu phải la chuyện nhỏ ? Có người còn vận dụng một câu nói từ thời cổ xưa coi đó là phương châm ưng xử trong cuộc sống : " Việc to hóa nhỏ , việc nhỏ hóa không ", trong nhiều trường hợp thi đúng thôi, nhưng cũng không hẳn là như vậy. có lẽ quan trọng là ở cách vận dụng.
Bản thân tôi cũng suy ngẫm nhiều về việc này , từ chuyện của đất nước dân tộc đến chuyên của gia đình và chính bản thân mình. Chuyện to tát của đất nước thôi chẳng nói làm gi, nhưng cái kiểu chuyên làm ăn của cửa hang " chào buổi sáng" ở trong Thành phố chỉ vi châm khai báo có mấy ngày mà bị " khởi tố " rôi cái ông Quận phó công an lại bảo " chuyện nhỏ như cái móng tay " thi quả thật chẳng nhỏ tý nào, nó "to" đên mức Thủ tướng phải vào cuộc.. Đó là chuyên của Quốc gia , còn chuyện bản thân thì tôi thấy có lúc chuyện tày trời xảy ra với mình lại chỉ nên coi là " chuyện nhỏ" thôi. Cũng như nhiều bạn cùng lớp tôi đã ở vào cái tuổi quá cả " cổ lai hy" rồi, năm nay sức khỏe thấy rệu rã ,mệt mỏi, nhiều lúc thấy ngán ngẩm cho cái tuổi già, hai đầu gôi chân tôi đã thoái hóa năng lắm rồi, đi lai khó khăn có lúc muốn khuỵu xuống , lúc đó xem lại mấy lời khuyên của tác giả cuôn sách thi thấy rất đáng để suy ngẫm và làm theo , hãy cứ coi chuyện cái chân " hỏng" là "chuyện nhỏ" và hãy quên nó đi để đến với cuộc sông 'an nhiên ", con người làm gi có sự hoàn hảo , đâu phải là cái máy, mà cái máy dùng nhiều rồi cũng có lúc hỏng mà, thế nên già rồi cơ thể " thoái hóa" là chuyện đương nhiên, chẳng ai khác ngoài bản thân mình có thể giúp ta đứng lên sau một cú vấp ngã để rồi đi tiếp chặng cuôi của cuộc đời. Với cách suy nghĩ có phàn đơn giản như thế, hôm vừa rồi tôi bất ngời nhận được khỏan tiền " hiệu đính" các bài dịch sang tiêng Trung do Học viện NG thuê dịch , món tiền cũng không lớn gì song cũng đủ cho một bữa nhâu, thế là tôi rủ ngay ông bạn Hữu Hùng đi đánh chén , mùa hè trời nóng chung tôi vẫn đi tìm quán " chả cá " để chén tạc chén thù, trong bữa " tiệc " chung tôi cũng không quên gọi điên cho ông ban Q Trung mãi trong Sai gòn để thông báo và hẹn khi bạn ra HN cả 3 sẽ lai đi đánh chén thưởng thưc món "chả cá " của Thu đô, hai chung tôi uông bia xả láng luôn mặc cho bệnh "gout" vẫn đang đe dọa tôi mỗi khi uông bia, ông bạn tôi nâng cốc cười khà khà nói với tôi : " mừng cho hai ta vẫn đang còn sống ung dung trên cõi đời này " . khi ra về thanh toán rồi sờ túi tôi vẫn thấy còn rủng rỉnh, quan trọng nhất là đồng tiền do mình làm ra , và cuộc sống dù nhàm chán đến đâu, cơ thể dù rệu rã đến đâu thì vẫn có những khoảnh khắc lóe sáng , vui vẻ để rồi quên hết sự đời như thế đó, trong phút chốc hai chung tôi bỗng thấy thật thoải mái , ung dung tự tại , lúc này chỉ muốn thốt lên một câu : '' Cuộc đời vẫn đẹp sao ..." khi chia tay ông bạn nói lời cảm ơn, còn tôi chỉ một câu đơn giản :" chuyện nhỏ" ấy mà.
Trong cuộc đời có lẽ không phải " tất cả là chuyện nhỏ " , nhưng đôi khi ta cũng cần áp dụng phương châm đó, để làm gi ? chắc không phải " để gió cuốn đi " mà là để chúng ta tự tìm lấy một cách ứng xử thích hợp va thỏa đáng trong cuộc sống hàng ngày.
William James đã có một câu nói chí lý đáng để suy ngẫm :
" Khám phá vĩ đại nhất ở thế hệ của tôi là con người có thể thay đổi cuộc đời mình bằng cách thay đổi chính thái độ sống của mình. "
Công Lý 23/5/2016
"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chí phải chí phải anh ạ...anh viết triết lý lắm đấy!
Trả lờiXóaChí phải chí phải anh ạ...anh viết triết lý lắm đấy!
Trả lờiXóaChuyện nhỏ ấy mà, cám ơn em
XóaTuổi chúng ta là tuổi " xế chiều". Một hoàng hôn đã và đang hiển hiện ở cuối đường chân trời . Sau hoàng hôn là gì ? Nghĩ làm chi cho mệt ! Tú Riềng lần nào gọi điện hỏi " Làm gì đấy ?" cũng trả lời : "Nằm chờ chết !" ! Rồi ngay sau đó là kể không kịp nghe hết các cuộc vui cà phê cà pháo, các bữa sáng cháo lòng, cháo lươn...Và tất nhiên không thiếu những "lời thì thầm mùa xuân" chỉ dành riêng cho các bô lão ! Hô "chờ chết" mà vẫn cươi khơ khơ ! Minh biết ông bạn Công Lý có cái Nick " Anh chàng đá" (Thạch Quân)không phải lúc nào cũng rắn như tảng đá ! " Đau lắm, chân tớ hồi này đau thật rồi. Cai bia, cai thịt thà ...cai đủ thứ thôi ! Lại còn tính ăn chay trường nữa cơ chứ ! Con người " Thích đủ thứ" này giờ đến thế sao ???Chả phải ! Vẫn lạc quan lắm. Đó là những cuộc vui mini, những bữa "ăn nhỏ" ở phố cổ chỉ dành cho những kẻ sành điệu và hoài cổ . Tôi bỗng thèm những cuộc giao du "nho nhỏ" mà lịch lãm như thế để quên đi những cái "lớn lao" đã dang dở vì hoàng hôn đang ở cuối đường chân trời ...
Trả lờiXóa