MÙA LÁ RỤNG
NỖI BUỒN XA VẮNG
Nhuộm một đời vàng những đam mê.."
Tôi xin được mở đầu bài viết này băng hai câu đầu của bài hát " Mùa lá rụng" trong bô phim cùng tên, bộ phim đã để lại trong lòng tôi nhiều suy ngẫm.
Mùa thu đã thay áo , đã khoác lên mình chiếc áo giá lạnh của những ngày chớm đông. Mùa thu năm nay ở Hà Nội có vẻ hơi khác thường kéo dài tới cuối tháng 11, người ta đã mỏi mắt trông chờ những cơn gió lạnh buổi đầu đông và cuối cùng thì mùa đông cũng đã về.
Buổi sáng , tôi thường có thói quen hay đi uống cà phê, hôm nay cũng vậy, nhưng buổi " Cà phê sáng" hôm nay có vẻ vừa quen vừa lạ, quen vì hàng ngày tôi vân đến quan ca phê tọa lạc bên bờ hồ Giảng Võ này, vẫn nhìn thấy mặt hồ nước phẳng lặng, những hàng cây xanh soi bóng lung linh, . Nhưng cũng có điều lạ không có ở những buổi " cà phê sáng" của tôi trước đây. Lạ bởi khi đang ngồi nhâm nhi li cà phê đen đặc thì chiếc máy di động Smatphon của tôi bỗng rung lên liên tục, một cuộc gọi của bạn Quang Trung từ Sai gòn, tôi nghe dọng bạn như lạc hẳn đi, ngay lúc ấy tôi thấy trong mục nhắn tin hiện lên lời nhắn của bạn Thiếu Hiệu. Điện thoại và lời nhăn của các bạn tôi đều một nội dung : TIN BUỒN . Bất chợt nhìn lên hang cây ven hồ ngay bên quán cà phê tôi thấy một chiếc lá chao chao theo ngọn gió rôi rụng xuống mặt đất. Tôi đã hiểu ra quy luật của trời đât : một người bạn nữa của tôi ở vào tuôi bảy nhăm đã ra đi...
Tôi thích mùa thu của Hà Nội nơi tôi sinh ra và lớn lên, mùa thu Hà Nôi có vẻ đẹp rất nên thơ , nhưng trong không gian vắng lặng ,trong lòng nặng trĩu một " nỗi buồn xa vắng" như lúc này , tôi chợt nhận ra rằng chỉ có mùa đông mới chính là sự tận cùng của nỗi nhớ mà con tim mình dành cho ngươi bạn chí cốt, nhất là vào lúc không thể tin được rằng người bạn của mình đã từ dã cõi đời ra đi vào cõi hư vô, nhưng đó lại là sự thật tàn nhẫn, sự thật của quy luật muôn đời : SINH LÃO BỆNH TỬ .
Thật khó tin khi mới tuần trước tôi và mấy ban cùng lớp từ thơi LU-QUE đã cùng nhau ghé thăm bạn GIA LỊCH , hôm ất tuy nằm trên giường bệnh chẳng nói được lời nào , nhưng qua ánh mắt bạn tôi hiểu là bạn vẫn đang dồn sức cho trận chiến cuối cùng để đẩy lui tử thân... vậy mà hôm nay bạn đã ra đi lặng lẽ để lại cho gia đinh, người thân và bè bạn chúng tôi niềm tiếc thương vô hạn.
Một cuộc đời bình di, theo đuổi những đam mê khoa học , bạn đã công hiến cho đời những thành quả nghiên cứu khoa học có giá trị, cuộc đời bạn từng trảỉ qua nhiều thăng trầm, có vị ngọt thành công và cũng pha nhiều cay đắng. Được phong tăjng danh hiệu Tiến sỹ, nhưng với bạn thì :
LỢI DANH NHƯ BÓNG MÂY QUA
CHỈ CÒN TINH BẠN THIÊT THA ẤM NỒNG.
Đúng như vậy, bạn làm việc hết mình, không màng hư danh nhưng lại luôn trân trọng tình bạn, tình bạn từ thuở ấu thơ bên nhau với cuộc sông chan hòa tình thương yêu bên dòng sông LY nơi nước bạn từ những ngày còn ấu thơ, sau này mỗi người đi mỗi ngả, tôi ít có dịp gặp Lịch vì công tác ở nước ngoài thời gian dài ,còn bạn ây tham dự hầu như tất cả các hoạt đông của lớp trong mấy năm qua khi còn khỏe mạnh, mỗi lần gặp mặt bạn đều chia sẻ niềm vui nỗi nhớ với bạn bè của mình. Từ hồi còn nho từ Quế Lâm trở về nhà Lịch ở phố Cầu Gô ngay bên hồ Gươm , nhà tôi ở phô Phó Đức Chính ,vào ngày nghi chủ nhật tôi hay nhảy tau điện tư phố Quán Thánh qua chợ Đông Xuân ra bơ Hồ lần nào tôi cũng ghé vào chơi với Lịch , những kỷ niệm ấy tôi chẳng bao giờ quên được. Không biết cơ duyên nào mà trước ngày họp lớp ,vưa đi châu Au về tôi lại có dịp may ghé thăm Lịch đang ôm nặng , không ngờ đó cũng là lân cuôi cùng mấy thằng bạn chúng tôi tới thăm và còn đươc nhin măt Lịch lần cuối cung trước khi bạn đi xa
.
Mùa đông cũng là mùa lá rụng, người đời thường vi sô phận con người như chiếc lá trên cây ,sau bao năm xanh tốt sẽ đến một ngay lá rụng, thế là cây đại thụ lớp 5 Lu sơn Quế Lâm lại có thêm một chiếc lá đã rụng xuống, là quy luật đấy mà sao vẫn thấy xót xa , vẫn thấy tiếc nuối trước sự ra đi của Gia Lịch , người bạn mà tôi vô cùng quý mến.
Bài viết này của tôi giống như một nén hương chứa chất niềm thương nhớ người bạn thân yêu , xin kính dâng lên hương hồn anh với lời cầu nguyện tự đáy lòng : xin anh được thanh thản bình an nơi Thiên đường xa xăm.
Lại nhớ lời một bài ca của NS họ Trịnh :
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một ngày tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đày
Cho trăm năm vào chết một ngày.
Công Lý , chủ nhật 29/11/2015
"