" Ta đã hẹn nhau về thăm trường
Dạt dào yêu thương ,dạt dào nhớ ... "
Đó là hai câu mở đầu trong lời ca bài hát "GỬI SÔNG LY " mà bạn tôi Vũ Hồng Quang đã sáng tác ngay trước dịp chúng tôi, những bạn bè chí cốt của khói 5 LU SON- QUẾ LÂM có dịp hội ngô , gặp gỡ nhau để cùng trở về với những ký ức xưa ,về ngôi Trường của tuổi thơ, về dòng sông LY nơi mà chúng tôi đã gửi lại đó " Một tình yêu trong sáng của những con tim non nớt dại khờ ".
Buổi gặp mặt chan hòa tình Thày trò, tinh bằng hữu, Thày Quý, Thày Hải, Thày Giáp đã có măt, các bạn xa gần cũng về đông đủ. Ban tổ chức do bạn Xuân Hoài đứng đầu đã có nhiều sáng kiến, cách làm mới mẻ, ấn tượng nhất là đã cho cả lớp được xem lai những hình ảnh về các cuộc gặp mặt của khối 5 LSQL những năm qua từ buổi đầu tiên. Trong buổi găp mặt này, trong căn phòng ấm cúng, giữa các Thày Cô , các bạn bè thân quen từ thuở còn ấu thơ , chúng tôi đã cùng nhau hát vang bài ca " Gửi Sông Ly ", bài hát như đưa chúng tôi trở về với ký ức xa xưa của một thời ấu thơ . Khi bài hát kết thúc, trong đầu tôi chợt hiện lên câu hỏi :
Quế Lâm ngày ấy đâu rồi
Còn trong ký ức một thời khó phai
Đi tìm ai, có thấy ai
Những bè bạn thang năm dài có nhau ?
Vẫn màu hoa thắm trúc đào
Vẫn tình bằng hữu thuở nào ấu thơ (1)
......
Vâng , tôi đã đi tìm và đã gặp lại những người bạn của mình trong một hoàn cảnh thật cảm động và đáng nhớ. Trước ngày gặp mặt của lớp vài hôm, tôi cùng Trung Hải, Thiếu Hiệu và Khoa Phi đã đến thăm bạn Đoàn Ngọc Bông và bạn Trần Gia Lịch, cả 2 sức khỏe đều không tôt . "
Đáng mừng là bạn Bong còn đi lại được đã lên trên măt đê để đón chúng tôi về thăm nhà anh trong làng dưới chân đê. Con người đã ở tuổi gần " bát thập" lai bị bệnh mỗi tuần phải chay thận 2 lần nên trông gày và có phần tiều tụy, nhưng anh vẫn vui vẻ chuyện trò và cùng với chúng tôi, ôn lại những kỷ niệm Quế Lâm một thời. Vui quá như quên bệnh tật, anh còn đem rươu Cô-nhắc hảo hạng ra mời chúng tôi, cạn ly với chúng tôi mặc dù anh đâu có nhấp được tí nào. Chị Thúy vợ anh ngồi sát bên anh, luôn chăm sóc anh trong từng cử chỉ . Tiếp chuyện chúng tôi chị vẫn nở nụ cười, nụ cười ấy vẫn phảng phất nét buồn...Chi bảo "Anh nhà tôi vẫn nhắc đến các bạn Quế Lâm luôn đấy ". Khi chúng tôi ra về biết mình không dự được cuộc họp của lớp, anh đã gửi món quà nhỏ để góp vui ngày họp măt.,tấm lòng với bè bạn của anh thật đày đăn, sâu lắng.
Loanh quanh mãi ở phố Hàng Buồm rồi chúng tôi cũng tìm thấy nhà của ban Trần Gia Lịch. Bạn sống trên một căn gác nhỏ trong ngõ sâu ở con phố cổ tấp nập của Ha Nôi .
Anh năm trên giường lặng lẽ khi chúng tôi đên bên giường nắm tay anh và hỏi thăm sức khỏe anh. Anh không còn nói được nhưng ánh mắt của anh vẫn ánh lên và môi anh vân mấp máy như muốn nói điều gì đó. Khi tôi bào mình là Công Lý ngày nhỏ mỗi lần ra hồ Gươm chơi lại ghé đến nhà anh ở phố Cầu Gỗ ,anh nắm chặt tay tôi và gật gật đầu . Căn bệnh tai biến 5 năm về trước đã tàn phá thể trạng của anh nhưng không làm anh gục ngã. Tôi hiểu anh vẫn đang chiến đấu tưng phút từng giây chống lại tử thần. Chị Bích vợ anh một người phụ nữ thật đảm đang ,hiền thục, gần như mọi hoat đông còn lai của anh Lịch từ ăn uống đến đi vệ sinh.. đều phải qua bàn tay chăm chút của chi . Chị bảo không yên tâm với người giúp việc. Có lẽ chỉ có trái tim yêu thương vô bờ bến của người vợ mới giúp chi đủ sức khỏe và nghi lực để cùng chồng vượt qua nhưng khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời này. Tôi nắm tay anh Lịch để từ biệt ra về , ánh mắt anh ngước nhìn tôi rôi lại ngước vè phia chị Bích như để thầm cảm ơn sự chăm sóc đày yêu thương mà người vợ đã dành cho anh.
Anh năm trên giường lặng lẽ khi chúng tôi đên bên giường nắm tay anh và hỏi thăm sức khỏe anh. Anh không còn nói được nhưng ánh mắt của anh vẫn ánh lên và môi anh vân mấp máy như muốn nói điều gì đó. Khi tôi bào mình là Công Lý ngày nhỏ mỗi lần ra hồ Gươm chơi lại ghé đến nhà anh ở phố Cầu Gỗ ,anh nắm chặt tay tôi và gật gật đầu . Căn bệnh tai biến 5 năm về trước đã tàn phá thể trạng của anh nhưng không làm anh gục ngã. Tôi hiểu anh vẫn đang chiến đấu tưng phút từng giây chống lại tử thần. Chị Bích vợ anh một người phụ nữ thật đảm đang ,hiền thục, gần như mọi hoat đông còn lai của anh Lịch từ ăn uống đến đi vệ sinh.. đều phải qua bàn tay chăm chút của chi . Chị bảo không yên tâm với người giúp việc. Có lẽ chỉ có trái tim yêu thương vô bờ bến của người vợ mới giúp chi đủ sức khỏe và nghi lực để cùng chồng vượt qua nhưng khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời này. Tôi nắm tay anh Lịch để từ biệt ra về , ánh mắt anh ngước nhìn tôi rôi lại ngước vè phia chị Bích như để thầm cảm ơn sự chăm sóc đày yêu thương mà người vợ đã dành cho anh.
Chúng tôi tạm biệt chi Bích để ra về ...chị không nói gi nhiều nhưng tôi hiểu ẩn sâu sau hai chư " cám ơn" là cả tấm lòng của chị đối với những người bạn của chồng đã đên va chia sẻ nôi buồn và nỗi khó khăn trong những ngày tháng này của gia đình chị.
Cuộc gặp gỡ với 2 người bạn Quế Lâm một thơi để lại trong tôi nhiều cảm xúc. Cuộc sống của mỗi con người đều có giới hạn không thể vượt qua được, chúng ta đều đã ở cai ngưỡng của trởi, không biết luc nào trời sẽ gọi , nhưng còn sống ngày nào thì còn phai cố găng duy trì ngày ấy và khi lâm bệnh thì phai có đủ dũng khí mà chiên đấu để đẩy lui tử thần. Các anh Bong, Lịch là những tấm gương sáng cho chúng ta. Và còn nhiều bạn khác trong lớp ta cũng đang tưng ngày từng giơ đấu tranh cho sự sống. Chúng ta luôn cầu mong cho họ vượt qua được thử thách tiếp tuc cuộc sông để có thể lại cùng chung ta gặp gỡ chung vui ,ôn lai những kỷ niệm của thời ấu thơ , thời của Sông Ly , thời của " Quế Lâm Dục tài học Hiệu ".
" Ta đã hẹn nhau về thăm trường" , đúng như vậy, tôi và nhiều bạn đã cùng trở về thăm lại trường cũ như lời hẹn, và mỗi lần về thăm trường cũ tôi lại tự nhủ :
Trở về với nỗi ước ao
Quế Lâm trường cũ ấm sao tình người. (2)
Công Lý ,viết sau buổi họp lớp 21/11/2015
-------------------------------------------------------------(1), (2) là những câu thơ trích trong bài "Trở về trường xưa " Công Lý viết năm 2010
Tôi đã rất cảm đọng khi nghe bạn phát biểu tại hội lớp nói về những người phụ nữ, người bạn đời của mỗi chúng ta . Bây giờ được đọc những dòng tâm sự tỉ mỉ của bạn về câu chuyện này ,tôi càng thấm thía về nỗi vô tâm của đàn ông chúng ta. Nếu được làm lại, chắc chúng ta sẽ khác nhiều. Bạn đã nói hộ tâm trạng của nhiều thằng đàn ông lứa tuổi chúng mình. Cảm ơn bạn nhiều, nhièu lắm.
Trả lờiXóaBài viết của anh thật cảm động...Phải là người suy nghĩ sâu sắc và có tấm lòng nồng hậu với bè bạn mới viết được như vậy. Cám ơn anh.
Trả lờiXóaCông Lý ơi. Mình và Thiếu Hiệu đã đi với Cậu thăm mấy bạn bệnh nặng, đã được chứng kiến , rất xúc động và thương cảm.
Trả lờiXóaLý đã nói hộ bọn mình những suy nghĩ sâu nặng về TINH BẰNG HỮU QL. Cảm ơn CL.
Đọc mà cảm động quá! Cảm động trước tình cảm chân tình, sâu nặng của tác giả với bạn bè, nhất là đối với các bạn đang ốm đau nguy kịch. Cảm động trước tình bạn Quê Lâm, các bạn đã thay mặt cả chúng tôi đến thăm và chia sẻ với các bạn ấy và các chị vợ có lòng yêu thương chồng vô hạn. Cảm ơn bạn Công Lý, người bạn Quế Lâm, “ người suy nghĩ sâu sắc và có tấm lòng nồng hậu với bè bạn” (ST). Chào và chúc bạn luôn mạnh khoẻ, nhiều niềm vui và luôn cho chúng tôi đọc nhiều bài viết và những bài thơ hay với những suy nghĩ và tình cảm sâu nặng như thế này.
Trả lờiXóaĐọc những nhận xét của các bạn tôi lại càng thấy sự găn bó sâu đậm trong tình bạn " đọc nhất vô nhị " của chung ta từ thuơ ấu thơ cho đên ngày nay, tôi đã nói lên cảm nhận của mình và đã nhận được sự đồng cảm của các bạn ,rất rất cám ơn các bạn, những người bạn chí cốt của tôi một thời Quế Lâm ,một thời Ly giang
Trả lờiXóaVẫn một điệu tâm hồn đa cảm, bài viết của Công Lý động đến trái tim của các bạn cùng trang lứa 1 thời sống với nhau như anh em ruột thịt . Mong sao giữ mãi tình cảm ấy đến lúc cùng nhau về thế giới bên kia ....
Trả lờiXóaMong la mot ngay nao do hai ta laij cung ve tham truong nhu loi hen
Xóa