SAU NỤ CƯỜI ... ?
Đó là tên một bài thơ nhớ bạn của một người bạn Quế Lâm thân thiết của tôi, nhưng đó cũng là câu hỏi còn treo lơ lửng không chỉ của riêng tôi mà của bao người khác sau 40 năm NON SÔNG THU VỀ MỘT MỐI , đất nước thống nhất vẹn toàn ...
30/4 Sài Gòn 1975 |
40 năm trước của ngày hôm nay, ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi ngồi trong căn phòng của gia đình mình ở số 100 phố Phó Đức Chính Ha Nội bên cạnh chiếc radio để nghe tin 5 cánh đại quân của ta đang ồ ạt tiến về bao vây Sai Gòn... Buổi trưa hôm ấy tôi lấy xe đạp phóng ra đường hòa vào dòng người bất tận đổ ra khắp 5 cửa ô của Ha Nôi để chào mưng giờ phút vinh quang khi lá cờ xanh đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc lập và Sai gòn đã hoàn toàn giải phóng, non sông thu về một mối... Hôm nay sau 40 năm, giờ phut này tôi lai lặng lẽ ngồi bên chiếc Tivi để theo dõi cuộc diễu binh mừng kỷ niêm 40 năm ngày Thống nhất đất nước..
" Sau nụ cười là nước mắt rơi ...
Ngậm ngùi thương bạn đã xa rồi " ( thơ Hông Quang )
Trong cuộc chiến đấu đày gian nan nhưng vô cùng oanh liệt, kiên cường suốt 40 năm ấy của dân tộc ta, chúng ta đã mất đi bao người thân, bao người bạn ? Hàng triệu triêu con tim của những người con đất Việt đã ngừng đập , máu của họ đã tô thắm lá cờ đỏ sao vàng, tô thắm mảnh đất VIỆT thiêng liêng 4000 năm mà cha ông , các bậc tiền bối đã để lại. Hôm nay khi chúng ta lòng trào dâng niềm vui kỷ niệm chiến thăng ví đại của dân tộc thống nhất toàn vẹn non sông và chào đón nhưng thành tịu lớn lao mà nhân dân ta đã đạt dược sau 40 năm đất nước thống nhất, lẽ nào chung ta có thể quên đi sự hy sinh to lớn , không gì bù đắp được của bao nhiêu người con đất Việt ?
30/4 Ha Nôi 1975 |
" Kẻ xênh xang mũ len áo dạ
Nguời luồn rừng quần vá dép râu " ( thơ HQ)
Trong cuộc chiến đấu cam go của cả dân tộc, nhiều con em của nhân dân miềm bắc đã nằm lại mãi mãi trên chiến trường miêm nam thân yêu, em trai tôi cũng là một trong số đó. Trong một trận hành quân sát ven biển, pháo địch từ chiến hạm trên biển bắn vào dày đặc, là tiểu đôi trường em Việt của tôi đã rời hầm trú ẩn xông ra để cứu đồng đôi đang bị thương và đã dính đạn của địch, em năm úp lên người đồng đôi bị thương và đã ra đi với tư thế một người lính dũng cảm. Sau năm 1975 chính người đồng đôi được em cứu sống đã kể lại cho tôi tường tân giây phút em hy sinh. Người cựu chiến binh ấy còn trao lại cho tôi mấy di vật, trong đó có chiếc kèn Acmonica mà năm 1966 tôi đa tìm mua gửi về tặng em trai mình , chiếc kèn sau đó tôi đã phải gửi về cho đơn vị của em để đưa vào phòng truyên thống của đơn vị. Sự hy sinh trong chiến tranh là điều gì đó bình thường và không thể tránh khỏi, gia đình tôi rất tự hào về em, Bố Mẹ tôi bàng hoang thương xót vì sự ra đi của đứa con út trong gia đình.
Điều ân hận nhất cho đến nay là giai đình tôi vẫn chưa tìm được di cốt của em để đưa về chăm sóc hương khói, bản thân tôi cũng đã từng đi vào Huyện Thăng Bình , tìm đên xã Bình Định để tìm phần mộ của em nhưng vẫn không có kết quả. Có lẽ em đã không muốn xa những người đông đội đã cùng em nằm lại mảnh đất thân yêu mà em đã đổ máu hy sình bảo vệ. Đúng như điều tôi đã thấy trong một giấc mơ khi gặp em hỏi em : sao không về ? em đã noi tôi chỉ nghe thoảng qua " em ở trong Bình định với bạn bè không về đươc ". Khi tỉnh dậy tôi đã quyết định vào tận xã Bình Định của huyên Thăng Bình QN, đến nghia trang của xã tôi đã thắp nén nhang tưởng nhớ cho nhiều nấm mồ vô danh ở nghĩa trang đó, biết đâu trong số mộ đó có mộ em tôi..?
Đó là câu chuyên tôi luôn nhớ và mang theo trong hành trang của tuổi già, tôi vẫn tin là một ngày nào đó sẽ tìm thấy di cốt của em, dù chưa tìm được nhưng mỗi lân thắp nhang tưởng nhớ tới người em trai minh, tôi lại đinh ninh trước linh hồn em : " trên cõi Thiên đường kia em hãy an nghỉ và yên tâm rằng, anh đã luôn sống xứng đáng với sự hy sinh anh dũng của em ".
"Sau nụ cười là nước mắt rơi" nhưng đây không phải là nước măt buồn bã ủy mị mà là nhưng giọt nước mắt của tình thương và của niềm tin.
40 năm thời gian trôi nhanh như chỉ một chớp mắt, vui mừng đấy, tự hào đấy .. nhưng còn biết bao thách thức bao gian nam trên chặng đường kế tiếp.
Hãy ghi nhơ lời khuyên bảo của M. Grout :
" Người có học không phải là người biết nhiều mà là người biết rõ những gì mình phải biết và hiểu rõ những gì mình đã biết ".
Công Lý , sang 30/4/2015