LÃNG ĐÃNG CHIỀU THU
Buổi chiều ngày nghỉ cuối tuần tôi lững thững dạo bước trên con phố quen của Hà Nội, nắng chiều nhàn nhạt, bên đường những hàng cây đã thấy thấp thoáng những chiếc lá vàng, chợt lòng tự hỏi lòng : mùa thu đến rồi chăng ?
" Chiều thu vạt nắng mong manh
Lửng lơ tàu lá nửa xanh nửa vàng "
Hai câu thơ của HẠT NẮNG đã thật sự đưa tôi hòa mình vào khung cảnh mùa thu đang hiển hiện trước mắt. Tôi bước đi mà lòng cứ nao nao, dường như tôi đã cảm nhận được chút gì đó lãng đãng của buổi chiều mùa thu, chợt nghĩ :
Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng
Nên vào thu chớm lạnh đã se lòng ?
Sau cơn mưa đêm qua đúng là trời có chút se lạnh thật, tôi cứ đi mãi dù chẳng biết đích đến là đâu nữa, lòng chợt vui rồi lại chợt buồn. Vui vì vừa hoàn thành chuyến đi dài ngày thăm thú nhiều vùng miền của đất nước với mấy người bạn chí cốt, nhưng lúc này cũng thấy buồn buồn vì cảm giác cô đơn trống vắng, đúng là :
Bất chợt buồn bất chợt vui
Mới hay mình đã già rồi còn đâu
Loay hoay chải lại mái đầu
Tóc xanh đã bạc phai màu thời gian... ( Hạt nắng )
Bất ngờ những câu hỏi vô định lại kéo về miên man :
Mùa thu sao lá không vàng
Nhành hoa khóm trúc đã tàn hay chưa ?
Tôi về vườn cũ ngày mưa
Ngu ngơ chẳng nhớ là trưa hay chiều
Đó đây cách trở bao nhiêu
Đâu bằng nỗi nhớ những chiều tương tư.
Mùa thu thật đẹp nhưng cũng man mác buồn và gợi cho ta nhớ lại ký ức của những mùa thu năm xưa. Đã mấy chục năm trôi qua, đó là những năm tháng tôi còn làm việc tai nước ngoài, một ngày vào mùa thu tôi đã đến thăm HƯƠNG SƠN một thắng cảnh ở phia tây của thành phố Bắc Kinh, nơi đây nổi tiếng vì cứ khi mùa thu về lại xuất hiện một rừng lá phong đỏ rực đep rực rỡ đến mê hồn và tâm hồn tôi đa đến với thơ ca, trong khoảnh khắc xa người thương của mình, tôi đã viết những dòng thơ sau :
Ngày thu anh đến Hương sơn
Nhìn rừng lá đỏ bồn chồn nhớ em
Ngẩn ngơ dạo bước bên thềm
Tượng người xưa đứng lặng im bên đường
Nắng lên sương sớm đã tan
Anh nhìn sắc đỏ ngỡ ngàng phút giây
Tưởng như thấy bóng em đây
Muôn trùng xa cách hôm nay trở về
Bàng hoàng chợt tỉnh giấc mơ
Bên anh nào có ai chờ đợi đâu
Vẫn rừng lá đỏ rực màu
Vẫn con đường nhỏ chiếc cầu lăng im
Bâng khuâng từ dã Hương sơn
Nhìn trong sắc đỏ chập chờn bóng em.
( Viết vào mùa thu năm 1988.)
Những ký ức về mùa thu xưa ấy sẽ chẳng bao giờ phai nhạt trong tâm hồn tôi.
Công Lý 31/8/2014
Đọc những đoạn thơ của bạn về mùa thu, lòng tôi cũng thấy nao nao bởi mùa thu đẹp nhất trong 4 mùa, nhưng cũng gợi một điều gì đó buồn buồn khó tả. Đặc biệt là mùa thu ở nước ngoài, ôi sao nó đẹp thế!. Tôi không bao giờ đi lang thang ở Sài Gòn một mình, nhưng lúc này, ngồi đây lại nhớ về một mùa thu :
Trả lờiXóa... Thu về lại nhớ người thương
Nhớ con đường nhỏ ta thường vẫn đi
Nhớ bao lời nói thầm thì
Tuổi xuân ngày ấy đi đi xa rồi
Nhớ về những gốc cây xồi
Lá vàng dệt thảm ta ngồi bên nhau
Mùa thu năm ấy còn đâu!
Mà sao nhớ mãi ngày đầu quen nhau...
Cách xa dù có bao lâu
XóaCòn trong ký ức muôn màu thắm tươi
Công Lý lâu nay vẫn lãng mạn. Còn Hồng Phương thì ngày càng lãng mạn. Hai bạn cứ hoài thu, hoài xuân thế này thì trẻ lâu lắm đấy.
Trả lờiXóaThu này lại nhớ thu xưa
Cũng cây vàng lá, cũng mưa xạc xào....
Vẫn tình bằng hữu năm nào
XóaThu về tiếng hát ngọt ngào ngân xa
Ở HÀ NỘI nhớ HƯƠNG SƠN (bên TQ )
Trả lờiXóaĐến khi tóc bạc -cô đơn cuối đời
Nhớ ai ,ai nhớ một thời
Tình yêu da diết nhớ người phương xa
Bây giờ ta đã bên ta
Cớ sao bạn lại nhận là......cô đơn ?
Xin lỗi ,nếu câu hỏi khó trả lời !
Tuổi già ai chẳng cô đơn
XóaDù cho "một nửa" ngay gần bên ta
Chắc là "Cụ" vẫn chưa già ?
Cụ nhớ HƯƠNG SƠN Bắc Kinh ! Tôi cứ tưởng cụ nhớ đến Hương Sơn - Hà Tây cũ, hay Hương Sơn -Hà Tĩnh thì đa đoan quá ! Ôi, Hương Sơn !
Trả lờiXóa