CỘI NGUỒN YÊU THƯƠNG
Ngày 28 tháng 6 hàng năm là NGÀY GIA ĐÌNH của Việt Nam. Thực ra thì ngay cả trước khi có quyết định của Chính phủ lấy ngày 28/6 làm ngày gia đình thì khái niệm GIA ĐÌNH đã hiển hiện từng ngày từng giờ trong đời sống xã hội Việt Nam từ cổ xưa cho đến ngày nay . Mỗi một gia đình là một TÒA LÂU ĐÀI của xã hội, các thành viên trong gia đình là những viên gạch dựng xây nên tòa lâu đài đó. Trong dân gian thường lưu tryền câu nói : " GIA ĐÌNH LÀ CỘI NGUỒN CÙA MỌI NIỀM HẠNH PHÚC VÀ YÊU THƯƠNG ". Cuộc sông diễn ra quanh ta đã là minh chứng cho chân lý đó.
Bản thân tôi luôn gắn bó với gia đình, hơn bảy mươi tuổi đời kể từ khi sinh ra cho đên ngày hôm nay chẳng có lúc nào cuộc đời tôi có thể lìa xa hai chữ " Gia đình". Trong cuộc đời mình, tôi cũng có nhiều quãng thời gian phải sông xa gia đình, đó là 4 năm trời xa cha mẹ ,anh chị em để đến với bè bạn cùng lứa tuổi chập chững vào đời bên dòng Ly giang nới đất khách quê người, rồi tiếp đến mấy năm học đại học tại Băc Kinh TQ. Nhưng tôi chẳng bao giờ quên được những giây phút quây quần bên Bố Mẹ, anh chị em trong những bữa cơm sum họp và những cuộc trò chuyện đày tình thương mến tại ngôi nhà số 100 ở con phố Phó Đức Chính của Hà Nội. Chỉ sau khi Mẹ tôi khuất núi vào năm 1976 rôi 6 năm sau Bố tôi cũng từ biệt cõi đời ra đi thanh thản để lại cho anh chị em chung tôi niềm tiếc thương vô hạn thì khung cảnh đầm ấm và hạnh phúc đó không còn nữa. Nhưng bù lại tôi đã có một gia đình riêng và may mắn thay cả hai chung tôi cùng chung tay góp sức để dựng xây ngôi nhà mới của riêng mình, đó là vảo thang 2/1971. Đã mấy chục năm trôi qua, từ lúc " tóc xanh như liễu" nay đã " đầu bạc như tơ". từ lúc chỉ hai vợ chồng son trẻ nay đã là một gia đinh rể dâu đông đủ ,con cháu đề huề, đời đã cho mình như thế còn gì phải băn khoăn? Vậy mà những lúc mưa sa, gió táp lại chỉ cô đơn hai ông bà lão ta với ta thôi.Con gái nó thương cha mẹ lắm ,khi trái gió trở trời từ đâu xa nó cũng đưa chồng con về thăm mẹ, có cái gì bổ, ngon cũng đem về cho cha ,nhưng cuộc sống bộn bề những lo toan, một nách hai đứa con lo cùng chông chăm lo nhà cửa nuôi con lớn khôn , công việc ngập đầu chạy đôn chạy đáo cũng hiếm khi về quây quần được với Bố Mẹ. Thằng con trai thi lớn lên như con chim sổ lồng chắp cánh bay xa rồi quyết chí tự lập đên nỗi lấy vợ cũng tư thân chẳng kịp thưa một lời với Cha mẹ thoắt cái đã lại ra đi để cho ông bà hai đứa cháu nội. Đời là vậy đấy có hợp có tan, có hội ngộ rồi chia ly, trên đời này ngoảnh đi ngoảnh lại có gia đình nào thật sự hoàn hảo đâu. Nhưng gia đình vẫn là nơi hội tụ ,vẫn là nguồn cội của mọi nhớ nhung, thương mến. Giờ cuộc sống của chúng tôi cũng đày đủ có nhà cửa, cả vườn tược nữa, tuy thi thoảng thôi cả nhà mới lại đoàn tụ, con cháu quây quần bên nhau, thế thôi thì trong lòng cũng đã vui lắm rồi, chỉ mong sao cho các con cháu mình có cuộc sông yên vui ,hạnh phúc được nuôi dạy tốt, dược giáo dục tôt. Cả cuộc đời mình đã dồn sức lo cho hai đứa con được ăn học tử tế bằng người, con cái trưởng thành nên người rồi thi nay còn chút tâm lực nào thì lai đổ vào vun vén cho mấy đứa cháu không kể gì là Nội hay Ngoai. Giờ thì đôi khi tôi cũng thay con gái đưa cháu gái 10 tuổi đến trường rồi cuối ngày đón về, Bà thì ở nhà đã làm sẵn món bún chả chiêu đãi hai ông cháu...cuôi tuần ông bà lại đến thăm hai đứa chau nội ở xa Ha Nội..cuộc sông là vậy cũng thấy thảnh thơi, cần nhất là sự yên bình, cái gì có thì cũng đã có, cái gì không có thì cố cũng chả được, Nhà Phật chẳng đã có câu :
Có thì có tận mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không.
Vẫn biết mơ ước của con người là vô tận, mong muốn có được một gia đình yên vui hạnh phúc là ước mơ của tất cả mọi người đâu có trừ một ai, nhưng để có được niềm hạnh phúc thực sự thì cũng phài ""đổ mồ hôi sôi nước mắt", hạnh phúc có bao giờ tự đến đâu.
Giờ đầu đã bac, răng đã long hai vợ chông già bảo nhau , chỉ mong " Sống khỏe, đi nhanh, ít của để dành, nhiều người thương nhớ", thế thôi mà cũng khó lắm , tự hỏi : không biết có làm được không ?
Ngày 28/6/2014, ngày Gia đình.