HOA TRINH NỮ
Cuộc chiến giành độc lập, tự do và thống nhất đất nước đã qua đi ba mươi tám năm. Biết bao người con đã ra đi chiến đấu tới giọt máu cuối cùng và nhiều người đã không trở lại nữa.
Tôi có một người em trai út đã ra đi vào nam chiến đấu năm 1967, một năm sau em đã hy sinh trên một nẻo đường khi hành quân bowir ddanj phaos cuar ker thù, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được phần mộ của em, dù tôi cũng đã lê bước khắp mảnh đất Quảng Nam đày máu lửa đạn bom 30 năm trước, và hôm nay cỏ đã mọc xanh rì trên những nẻo đường tôi đã đi qua. Em đã nằm lại đâu đó trên mảnh đất quê hương, yên nghỉ ngàn thu.
Tôi sẽ không nói về nỗi đau mất em của mình, hôm nay tôi muốn kể một câu chuyện, cũng là chuyện về người lính .
Như bao người trai khác, anh tạm chia tay người yêu nơi thôn dã ra đi cứu nước, sau ngày 30 tháng tư anh đã trở về tìm lai người yêu... nhưng "không chết người trai chiến trận, mà chết người gái nhỏ hậu phương". Giữa đêm khua thanh vắng, câu chuyện của anh chợt đến với tôi cùng với lời ca vang lên đâu đó, bài ca về một loài hoa: HOA TRINH NỮ.
Trên nẻo đường xa, một chàng lính trở về từ khói lửa chiến tranh, ba lô trên vai, áo lấm bụi đường, anh đi..
" qua một rừng hoang
Gió núi theo sang
Giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại bên đường ; gọi HOA TRINH NỮ "
Anh vừa đi vừa hát khe khẽ ,bài ca về loài hoa Trinh nữ mà anh vừa ngắt lên, định sẽ tặng lại người yêu khi gặp mặt. Ngày anh ra đi người yêu anh, một cô gái bé nhỏ, tóc bím đuôi sam, cô chạy vào rừng sâu muốn hái tặng anh một chùm hoa trước khi anh lên đường. Trong rừng chẳng có hoa hồng, cũng không có hoa cúc hay hoa Dạ hương, bên đường chỉ có mỗi loài hoa dại không mùi vị, chẳng hương thơm, nhưng lại có cái tên rất đẹp và rất hợp với cô: HOA TRINH NỮ. Chàng trai nhận bó hoa tuy chỉ là những cánh hoa đơn sơ hái ngay bên đường. Nhưng dù cho :
"Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng Hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng nàng Cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ lý trong vườn.."
chàng trai hết sức trân trọng và hạnh phúc vô vàn, vì anh cảm thấy :
" Hoa trinh nữ đẹp tựa truyện tình hai đứa ta"
Trên những nẻo đường hành quân, anh có nghe một đồng đội kể câu chuyên về loài hoa này. Chuyện kể rằng, ngày xưa có ông Vua trẻ xuất quân đi dẹp giặc phương Bắc, dẹp tan giặc trở về qua một khu rừng, nhà Vua bắt gặp một thiếu nữ đep tuyệt vời, nàng đang hái một chùm hoa bên lề đường, thấy một võ tướng phi ngựa qua, nàng liền đem tặng cho vị tướng đó chùm hoa vừa hái. Nhà Vua "xao xuyến tâm hồn" bèn "vời nàng về chốn Hoàng cung" và rồi nàng trở thành Hoàng hậu. Để kỷ niệm mối tình đep đó nhà Vua đặt tên cho loài hoa đó là "HOA TRINH NỮ".
Trên đường trở về, nghĩ đến câu chuyện trên chàng Lính của chúng ta lẩm bẩm hát :
"Tôi không phải là Vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đất muộn phiền
Loài hoa không hương sắc màu,nhưng hoa biết khép lá thơ ngây
Tôi chỉ là người lính phong trần
Thấy hoa nhớ người yêu rất xa..."
Nhưng người yêu của anh ở rất xa và đã đi xa mãi... Cô đã hy sinh trong một trận bom ác nghiệt của quân thù khi cùng các bạn mình sửa con đường chạy qua trước làng đưa các anh bộ đội ra tiền tuyến.
Trở về làng, không còn thấy bóng dáng người yêu, anh lính bùi ngùi :
"Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay, lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi gày khép đêm trăng đày cài then cung ái...
Chẳng còn gì nữa, trong anh giờ chỉ còn :
" Lòng bàng hoàng nhớ người thương..."
Câu chuyện buồn thương và cảm động của họ đã được người đời ghi nhớ và đi vào lời ca bản nhạc để còn vang vọng mãi bên chúng ta.
Một loài hoa đẹp, một bài ca đẹp : " HOA TRINH NỮ "
CÔNG LÝ ngày 30/4/2013.
Cuộc chiến giành độc lập, tự do và thống nhất đất nước đã qua đi ba mươi tám năm. Biết bao người con đã ra đi chiến đấu tới giọt máu cuối cùng và nhiều người đã không trở lại nữa.
Tôi có một người em trai út đã ra đi vào nam chiến đấu năm 1967, một năm sau em đã hy sinh trên một nẻo đường khi hành quân bowir ddanj phaos cuar ker thù, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được phần mộ của em, dù tôi cũng đã lê bước khắp mảnh đất Quảng Nam đày máu lửa đạn bom 30 năm trước, và hôm nay cỏ đã mọc xanh rì trên những nẻo đường tôi đã đi qua. Em đã nằm lại đâu đó trên mảnh đất quê hương, yên nghỉ ngàn thu.
Tôi sẽ không nói về nỗi đau mất em của mình, hôm nay tôi muốn kể một câu chuyện, cũng là chuyện về người lính .
Như bao người trai khác, anh tạm chia tay người yêu nơi thôn dã ra đi cứu nước, sau ngày 30 tháng tư anh đã trở về tìm lai người yêu... nhưng "không chết người trai chiến trận, mà chết người gái nhỏ hậu phương". Giữa đêm khua thanh vắng, câu chuyện của anh chợt đến với tôi cùng với lời ca vang lên đâu đó, bài ca về một loài hoa: HOA TRINH NỮ.
Trên nẻo đường xa, một chàng lính trở về từ khói lửa chiến tranh, ba lô trên vai, áo lấm bụi đường, anh đi..
" qua một rừng hoang
Gió núi theo sang
Giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại bên đường ; gọi HOA TRINH NỮ "
Anh vừa đi vừa hát khe khẽ ,bài ca về loài hoa Trinh nữ mà anh vừa ngắt lên, định sẽ tặng lại người yêu khi gặp mặt. Ngày anh ra đi người yêu anh, một cô gái bé nhỏ, tóc bím đuôi sam, cô chạy vào rừng sâu muốn hái tặng anh một chùm hoa trước khi anh lên đường. Trong rừng chẳng có hoa hồng, cũng không có hoa cúc hay hoa Dạ hương, bên đường chỉ có mỗi loài hoa dại không mùi vị, chẳng hương thơm, nhưng lại có cái tên rất đẹp và rất hợp với cô: HOA TRINH NỮ. Chàng trai nhận bó hoa tuy chỉ là những cánh hoa đơn sơ hái ngay bên đường. Nhưng dù cho :
"Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng Hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng nàng Cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ lý trong vườn.."
chàng trai hết sức trân trọng và hạnh phúc vô vàn, vì anh cảm thấy :
" Hoa trinh nữ đẹp tựa truyện tình hai đứa ta"
Trên những nẻo đường hành quân, anh có nghe một đồng đội kể câu chuyên về loài hoa này. Chuyện kể rằng, ngày xưa có ông Vua trẻ xuất quân đi dẹp giặc phương Bắc, dẹp tan giặc trở về qua một khu rừng, nhà Vua bắt gặp một thiếu nữ đep tuyệt vời, nàng đang hái một chùm hoa bên lề đường, thấy một võ tướng phi ngựa qua, nàng liền đem tặng cho vị tướng đó chùm hoa vừa hái. Nhà Vua "xao xuyến tâm hồn" bèn "vời nàng về chốn Hoàng cung" và rồi nàng trở thành Hoàng hậu. Để kỷ niệm mối tình đep đó nhà Vua đặt tên cho loài hoa đó là "HOA TRINH NỮ".
Trên đường trở về, nghĩ đến câu chuyện trên chàng Lính của chúng ta lẩm bẩm hát :
"Tôi không phải là Vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đất muộn phiền
Loài hoa không hương sắc màu,nhưng hoa biết khép lá thơ ngây
Tôi chỉ là người lính phong trần
Thấy hoa nhớ người yêu rất xa..."
Nhưng người yêu của anh ở rất xa và đã đi xa mãi... Cô đã hy sinh trong một trận bom ác nghiệt của quân thù khi cùng các bạn mình sửa con đường chạy qua trước làng đưa các anh bộ đội ra tiền tuyến.
Trở về làng, không còn thấy bóng dáng người yêu, anh lính bùi ngùi :
"Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay, lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi gày khép đêm trăng đày cài then cung ái...
Chẳng còn gì nữa, trong anh giờ chỉ còn :
" Lòng bàng hoàng nhớ người thương..."
Câu chuyện buồn thương và cảm động của họ đã được người đời ghi nhớ và đi vào lời ca bản nhạc để còn vang vọng mãi bên chúng ta.
Một loài hoa đẹp, một bài ca đẹp : " HOA TRINH NỮ "
CÔNG LÝ ngày 30/4/2013.
Ngày lễ vui nhưng còn bao nhiêu chuyện buồn ta phải tạm quên đi như chuyện em của bạn và bao người lính khác đã không trở về sau ngày chiến thằng. Câu chuyện thứ hai thật buồn - người lính thắng trận trở về nhưng vĩnh viễn mất người yêu. Cảnh này sau chiến tranh cũng không phải là ít thấy. Chiến tranh đã để lại bao đau thương mất mát cho toàn dân ta mà không gì bù đắp được. Chỉ có thời gian mới hàn gắn dần dần. Cảm ơn bạn về câu chuyện hoa Trinh nữ.
Trả lờiXóaCám ơn Tiến Hoàn nhiều, mình đang nghe lại bài hat do Như Quỳnh thể hiên, rất hay, hình ảnh rất đẹp và có ý nghĩa.
XóaThành thật chia buồn cùng bạn ! Câu chuyện bạn kể thật cảm động ! Có những chàng trai ra đi năm ấy chưa biết hương vị tình yêu là gì...Những bông hoa trinh nữ với họ còn thật xa vời...Tôi tin hương hồn của họ vẫn còn đâu đây trong gió núi mưa ngàn, trong mỗi miếng cơm ta ăn, ngụm nước ta uống, trong mỗi nhịp thở của chúng ta !
Trả lờiXóaCám ơn Đỗ Đồng nhiều, mình không quên nỗi đau của gia đình mình ,nhưng cảm thông nhiều hơn với nỗi đau của bao gia đình khác.
XóaCâu chuyện của anh thật cảm động, nghe bài hát lại càng thấy thấm thía cái tình của người lính ấy...anh ạ.
Trả lờiXóaAnh nghe bài hát trước ,giai điệu buồn mà hay, đi tìm nguồn gốc câu chuyện cũng cảm đông quá, chuyện nói về người lính xưa nhưng anh đã " hiện dại hóa" để đưa về thời nay.
XóaMột loài hoa dại mọc ven đường
Trả lờiXóaCành gai tua tủa thật khó thương
Mà hoa tím nhớ màu thơ dại
Là hoa trinh nữ tình vấn vương -
Hoa chẳng có màu, chăng hương thơm
XóaNhưng hoa đẹp vì tình thương muôn đời
Trong cuộc chiến đấu thần kỳ
Trả lờiXóaBiết bao người đã phải ra đi rồi
Ta có cuộc sống sướng vui
Không được quên những con người hy sinh
Họ vì Tổ Quốc quên mình
Để cho đất nước hòa bình tự do.
Em bạn bao năm chẳng về
Anh tôi biệt tích ,chẳng bao giờ có thể quên.
Em tôi ra đi chẳng vê
XóaAnh bạn đi mãi đều vì quê hương
Cám ơn Cụ đã cảm thông.
Xin chia sẻ sự mất mát của gia đình cụ, tuy đã qua 38 năm rồi, nhưng nhắc đến những người ra đi mãi mãi không về để chúng ta có ngày hôm này, trong lòng ai cũng bùi ngùi thương nhớ, nhất là người máu mủ của mình.
Trả lờiXóaTừ một bài hát mà cụ cho chúng tôi nghe về một câu chuyện có "ĐẦU" có "ĐUÔI" thật hay, tôi rất thích bài hát này và đặc biệt thích nghe giọng của Như Quỳnh. Cám ơn cụ.
Tôi phải cám ơn Cụ Tiên Hoàn đã đưa giup clip về bai hát do Như Quỳnh thực hiện, rất đằm thắm rất sâu xa,cám ơn lời binh của Cụ
Trả lờiXóaChia sẻ nỗi mất mát cùng gia đình anh, câu chuyện chiến tranh luôn làm cho người nghe và người cảm nhận xúc động thật sự trong đó có BD, loài hoa Trinh nữ thật bình thường nhưng là cả 1 truyền thuyết tình yêu nồng cháy, cảm ơn anh
Trả lờiXóaChúc anh ngày mới an lành (~_~)
Dù sao nỗi đau của gia đình mình cũng chỉ là riêng tư ,đâu bằng nỗi đau của bao người, nỗi đau của cả dân tộc . Một bài hát đọng lại trong tôi nhiều suy tư. Cám ơn bạn đã chia sẻ.
XóaHoa TRINH NỮ một loài hoa khiêm nhường, bình dị nhưng ngay tên gọi đã gợi cho ta sự yêu mến...suy tư. Cuối tuần chúc anh an vui nhé!
Trả lờiXóa