Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

ĐỪNG CỐ QUÁ

     


                                CỐ QUÁ  và QUÁ CỐ

          Phàm ở đời làm việc gì cũng phải CỐ mà làm, sao cho đạt yêu cầu, đạt hiệu quả cao nhất. Như vậy CỐ là phải rồi. Nhưng nhiều khi CỐ quá mức hay nói cho gọn là CỐ QUÁ thì có khi lại hứng chịu kết cuc ngược lai, nhẹ thì mang thương tật, đau yếu còn nặng thì có khi mất mạng mà dân gian hay gọi là  QUÁ CỐ.
          Mấy chục năm làm việc ở Bộ Ngoại giao tôi đã được chứng kiến  trường hợp vì CỐ QUÁ mà thành QUÁ CÔ.
          Năm 1967 sau khi được tuyển vào Bộ Ngoại giao, tôi được cử sang Đại Sứ quán ta tai Bắc kinh làm công tác phiên dịch. Trong nhiệm kỳ đó tôi dịch cho Đại sứ Ngô Minh Loan. Lúc bấy giờ người thứ 2 của Sứ Quán là Tham tán Lê Trung . Thi thoảng tôi cũng dịch cho ông Tham tán . Ông Trung khoảng ngoài 50 tuổi, dáng người béo mập, ngoại hình không mấy khả quan. Điều hơi bất ngờ là ông  có bà vợ  vừa trẻ lai vừa đẹp. Bà vợ ông kém ông  gần 20 tuổi. Năm đó hai ông bà đã có một cháu gái 8 tuồi giông mẹ rất xinh xắn. Lúc đầu tôi rất thắc mắc không hiểu sao một người đàn ông ngoại hình không được " hoành tráng" lắm  nếu không nói là hơi thất vọng , lại có bệnh tim bẩm sinh mà lại lấy được cô vợ trẻ thế.  Ít lâu sau tôi mới được nghe câu chuyện về vợ chông ông. Hóa ra bà vợ là con gái một người bạn cùng hoạt đông cách mạng với ông ở Quảng Ninh . Trong một lần ông và người bạn chí cốt ấy bị địch truy đuổi chính ông  đã đánh lạc hướng kẻ địch cứu người bạn ấy thoát chết. Ông bị địch bắt và tra tấn rất dã man, nhưng ông không khai ra bạn mình, may mắn là ông được các đông đội cứu thoát khi kẻ thù đưa ông đi sử bắn. Sau ngày cách mạng thành công 2 người găp lại nhau và lại cùng công tác ở Tỉnh ủy Quang Ninh. Lúc đó ông gần 40 tuổi và chưa lập gia đình. Người bạn thân lập gia đình từ sớm và năm ấy cô con gái của ông ta dã đến tuổi cập kê . Cảm kích vì người bạn đã bất kể hiểm nguy hy sinh cứu tính mạng mình, ông bạn nảy ra ý định gả con gái mình cho ông Trung. Ý định ấy được vợ ông tán thành, và cô con gái cũng răm rắp nghe lời Bố Mẹ. Thế là ông  lấy được vợ trẻ. Câu chuyện cũng khá cảm động và có vẻ hợp logic, xem ra họ sống cũng khá hạnh phúc. Khỏi phải nói ông Trung rất chiều chuộng bà vợ trẻ. Mọi việc trong gia đình ông giành lấy làm không để cho bà vợ phải mó tay vào. Tôi thấy ông thường xuyên đi xách nước, lau sàn nhà hoặc làm các công việc khác. Ông làm rất vui vẻ không nề hà việc gì , có điều ông vẫn dấu mọi người là ông có bệnh tim. Tôi biết vì đã có lần đi phiên dịch cho ông khi ông đên bệnh viên khám bệnh .
           Bẵng đi mấy năm, sau khi vợ chông ông Trung hết nhiệm kỳ trở về nước , tôi cũng về nước nghe nói ông  không còn ở Bộ Ngoai giao, tôi cung không có dịp găp lại. Một hôm tôi đến Bộ làm việc thì đoc được cáo phó đưa tin ông Trung đã mất vì bệnh tim.  Tôi đã đến dự tang lễ ông. Sau này tôi được nghe kể lại, ông  bị đột quỵ khi đang cố xách một thùng nước nặng đi từ vòi nước về nhà với khoảng cách gần trăm mét. Ông vẫn quá chiều vợ, làm cả những việc nặng quên cả căn bệnh tim quái ác. Ông đã CỐ QUÁ nên thành QUÁ.....Không biết có phải là thế không, nhưng câu chuyện tôi được chứng kiến quả là một bài học đối với tất cả những người đàn ông, người chồng trên khắp thế gian này.
           Vậy mới nói hãy luôn CỐ GẮNG làm việc nhưng đừng CỐ QUÁ mà thành QUÁ....

                                                                                                             Koong Lý 16/7/2017