Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

THU MUỘN



                                GẶP BẠN GIỮA NGÀY THU MUỘN

                          Hình như khác với mọi năm, năm nay Thu về có  vẻ hơi muộn. Đã nghe trong không gian Ha Nôi phảng phất chút hương cốm mới, những làn gió heo may se lạnh cũng đã thổi về, nhưng sao vẫn thấy vắng bóng các cô thiếu nữ Ha Nội khoác trên vai chiếc khăn voan mỏng e ấp làm dáng giữa ngày thu và  nắng thu vàng thì vẫn  rực rỡ  trải dài trên các con phố của Thủ đô, tạo cho ta cảm giác  Thu muộn. Trong những ngày " Thu muộn" này, gặp gỡ vài người bạn thân, cùng nhau trò chuyện, dạo phố, ghé vào quán bên đường làm một chầu bia, quả là một điều thú vị.

                       Nghe tin ông bạn  Quang Trung từ Sài thành ra Ha Nội có công chuyện và " tạm trú" tại một khách sạn trên đường Phan Đinh Phùng, tôi vội vã cưỡi xe máy lao thẳng đến khách sạn số 19 Phan Đình Phùng. Đến nơi hỏi cô tiếp tân : có khách nào tên Quang Trung ở đây không ? cô bé lắc đầu, đến khi cô ấy cho xem danh sách khách mới đến ở khách sạn trong ngày  thì mới thấy tên  Hồng Quang. Hóa ra ông bạn ra lần này vì công vụ nên lấy tên cũ là nhà báo Hồng Quang. Vừa lúc vào thang máy để lên tầng thì đụng ngay Cụ Tú Riềng. Vậy là hai  "chàng già" cùng lên tầng 6 bấm chuông phòng sô 9 như bộ phân tiếp tân thông báo. Nhưng sao chúng tôi chỉ thấy im ắng không động tĩnh gì . "Hay là nhà báo đang bận làm việc ", Cụ Tú nói nhỏ vào tai tôi. Đúng lúc ấy cửa phòng mở ra , ông bạn xuất  hiện, hóa ra ban đang bận "trang điểm " chuẩn bị cho " phi vụ"  đại diện cho City Group đi gắp các quan chức ở  Bộ Kế hoạch Đầu tư liên quan đến một dự án cỡ " bự" cua tập đoàn. Tuy thời gian ít ỏi nhưng " 3 chàng Ngự lâm " cũng kịp hàn huyên và hẹn nhau buổi chiều cùng đi thưởng thức món  chả cá nổi tiếng của Hà thành.

             Mấy ngày sau, tranh thủ lúc Nhà báo rảnh rỗi chúng tôi đã có vài cuộc hội ngộ, tuy có vẻ thầm lặng tránh ồn ào, nhưng bạn bè " Lư Quế" găp nhau như lẽ tự nhiên vẫn rất thân mật, sôi nổi. Như đã hẹn trước, tôi mời Nhà báo và mấy bạn Hữu Hùng, Trung Hải, Nguyên Hân, Kim Lân, Xuân Hoài về " tệ xá" của mình mở chai rươu Tây 30 năm cùng thưởng thức món cháo lòng dân dã. Sau buổi " tiệc vườn" này, cả bọn kéo nhau đi thăm cơ sơ " Khoa học ứng dụng" của  Giáo sư tiến sỹ KH  Trần Xuân Hoài nằm ngay trên con phố Hoàng Quốc Việt. Xuân Hoài đích thân đưa chúng tôi đi dạo qua các phòng ban, giới thiệu những học trò, "nhân tài khoa hoc" trẻ măng đày sức sống và các sản phẩm " hái ra tiền" của họ, đại loại như sản xuất chất Nano triết xuất từ Nghệ có ứng dụng phòng bênh ung thư cực tốt, rồi cả các loại " trực thăng không người lái" có giá trị công nghệ cao đang dược ưa chuộng trên thị trường. Cuộc đi thăm ngắn gọn bất ngờ tại " Viện Haà lâm khoa học VN" đã giúp xóa đi mặc cảm về sự yếu kém của khoa học công nghệ VN, hóa ra các nhà khoa học  " Made in VN' cũng làm được nhiều " chiêu trò" ra phết.
          Nhà báo có nhiều cuộc hôi ngộ " bí mật" trong thời gian ở Ha Nôi mà tôi không thể " bật mí" được, công vụ là như vậy thôi. Nhưng ngọn lửa của tình bạn Lư Quế vẫn luôn thôi thúc. Những cuộc gặp mặt bạn bè luôn để lại nhiều  dấu ấn. Đáng ghi nhớ là các cuộc hội ngộ tại nhà nguyên kỹ sư thám  không Nguyên Hân với món bún chả do phu nhân bạn  mua tại cửa hàng nổi tiêng ở phố Lê văn Hưu đã từng được TT Hoa Kỳ Obama ghé ăn. Chả thế mà Cụ Tú riềng cứ luôn mồm khen ngon. Bũa nhậu tại một quán Nga do cụ Khoa Phi chiêu đãi  cũng gây ấn tượng mạnh đối với nhà báo và bạn bè, tiếc là buổi gặp ấy tôi bận nên đã bỏ lỡ dịp may hiếm có. Nhưng phải nói ấn tượng sâu đậm với tôi chính là buổi gặp để chia tay nhà báo lên đường hồi phủ. Vẫn chỉ có " 3 chàng ngự lâm" trong một quán nhỏ ở phố  Hàng Bún. Chúng tôi đến đây không phải để ăn bún mà là thưởng thức món cơm 'Bình dân" của Ha Nôi. Không sơn hào hải vi, không rượu ngoại đắt tiền chỉ vài món sơ sài dưa muối, thịt kho, rau muống xào tỏi thêm một bát canh cua, vài quả cà pháo..chỉ có vậy thôi mà sao chung tôi si sụp rất ngon miệng và cảm thấy như được ăn một bữa cơm ngon như chưa từng được ăn vậy. Không biết có phải vì cái không khí " thu muộn " đượm buồn kia, hay vì men say của cốc bia " Trúc Bạch, có lẽ không chỉ thế, chắc chắn là vì tình bằng hữu ấp ủ từ lâu, chỉ có ở những người bạn  đã sống với nhau từ cái thời còn mặc quần thủng đít mấy chục năm trước bên dòng sông Ly  mà chung tôi cảm thấy vô cùng ấm cúng, những món ăn thuần Việt giản dị mà bao đời nay người Việt mình vẫn ăn hôm nay sao như có hương vị thật sâu đậm thật gần gũi. Giữa không gian tĩnh lăng của buổi trưa Ha Nội ngay cuối thu, 3 chung tôi đều im lặng. Mỗi người như thả hồn về dĩ vãng theo một cách riêng chẳng ai giông ai. Thời gian cứ trôi qua trong lặng lẽ, lúc chia tay ra về  thay cho lời từ biệt là nhưng ánh mắt nhìn trìu mến, thân thương.
           Khi tôi viết những dòng này thì bạnHồng Quang đã trở vể Sai Gòn thân yêu của bạn ấy rồi, có chăng theo làn gió heo may chỉ còn lại những lời nhăn nhủ, lời xin lỗi các bạn Lư Quế vì chuyến đi công vụ quá gấp gáp bận rộn nên bạn ấy đã không thể gặp được đông đủ các bạn Lư Quế, ban xin hẹn một dịp khác sẽ ra lại Hà Thành để xum vầy với chúng bạn. Còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn trong tình cảnh nỗi buồn, nỗi nhớ bạn bè vẫn quẩn quanh đâu đây, đành chỉ ghi vội vài câu với cảm xúc chân thật của mình:
                                         Thời gian gõ nhip thu ba
                                         Lợi danh như bóng mây xa, qua rồi
                                         Chỉ còn lại mãi người ơi
                                         Thủy chung, son sắt  TÌNH ĐỜI không phai.

                                                                          Công L:ý ngày 14/19 năm 2016