Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016
NỖI BUỒN
BUỒN TỪNG PHÚT GIÂY
Từng ngày từng ngày đang trôi qua, từng phút từng giây đang trôi qua va nỗi buồn thì cứ như dài vô tận. Mở các trang báo hàng ngày , bật tin tức thời sự trên ti vi hàng ngày , có ngày nào, giờ nào là không có chuyện đau lòng, chuyện buồn tê tái xảy ra.? Hôm nay có thêm ai bị sát hại ? chẳng phải côn đồ, chẳng phải xã hội đen gây án , đây là chuyện một Trưởng chi cục kiểm lâm dùng súng bắn chết Bí thư tỉnh ủy và Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Tỉnh Yên Bái, một vụ án mạng thật hy hữu. Cái chết sao lai có thể đên dễ dàng như thế , nguyên nhân vì đâu ? Người ta còn đang "gấp rút "điều tra , nhưng đáp án thì vẫn xa vời vợi. Giờ cái sống cái chết của con người thật không có cách gì mà đoán định. Có khi nào đó , có ai đó sẽ chết , dễ dàng thôi vì ra đường có thể bị bất cứ loại xe cộ nào đi ẩu xị rồi đâm vào và lăn quay ra đó. Nếu không chết ngay đưa vào bệnh viện cấp cứu thì trong lúc mê man chẳng biết gì , cái chân phải bị thương không được chữa cái chân trái lành lăn lại bị cưa cụt. Ôi giờ sao người ta lại sợ bênh viện đến thế . Đi ngoài đường mệt và đói ai chả muôn ghe vào cửa hàng ăn cái gì đó. Nhưng than ôi vừa nhét vào bụng xong chiếc bánh mỳ kẹp Pa te thì bụng đã thấy đâu nhói, Pate kiểu gì đây ? ai sản xuất ra nó, bằng thứ nguyên liệu gi ? hóa ra toàn băng thứ thịt lợn bẩn, gan thối được trộn lẫn với các gia vị thơm phức và thế là ta cứ sơi vào chẳng biết gì để rồi trở thành kẻ chứng thực cho câu nói nhẹ bâng " đường đi từ cái dạ dày tới nghĩa địa ngắn hơn bao giờ hết ". Bây giơ ta mới cảm nhận được ranh giới mong manh giữa cái sống và cái chết, nhưng tư lâu nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã nói về điều này rồi. Hôm nay nghe lại lời bài hát của ông ta thấy thật thấm thía :
Sống từng ngày
Chết từng ngày
Còn sống một ngày
Còn nhìn thấy quanh đây
Hàng vạn cánh dơi
Tanh hôi bên đời
Từng bày thú gian
Xum xoe môi cười...
....
Hàng triệu tiếng than
Nghe trên môi người
Tuổi trẻ chết oan
Trên tay nhân loại
Một đời Việt Nam
Nào có lâu dài...
Trích " Buồn từng phút giây"
Đúng là cuộc đời của bất cứ người Việt nào trong thời điểm này đều " Nào có lâu dài ". Trách nhiệm thuộc về ai đây ? câu trả lời còn bỏ ngỏ và chắc sẽ mãi mãi bỏ ngỏ, không muốn tin cũng phải tin là thế thôi , có phải chăng bạn ơi ? ? ?
Công Lý 27/8/2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nỗi buồn này cứ bám theo chúng ta hàng ngày, hàng tháng, hàng năm và thế kỷ nếu như thể chế này không thay đổi!!!
Trả lờiXóaCần một sự thay đổi về bản chất.
Trả lờiXóaCụ ơi : Đọc "Nỗi buồn" của cụ, thấy buồn tái tê ! từng phút giây và cứ dài vô tận ! Nhưng rồi bỗng dưng chợt nhớ Hoàng Cầm : " Em ơi buồn làm chi/ Anh đưa em về sông Đuống/ Ngày xưa cát trắng phẳng lì. / ... / Bao giờ về bên kia sông Đuống/ Anh lại tìm em/ Em mặc yếm thắm/ Em thắt lụa hồng/ Em đi trẩy hội non sông/ Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh"
Trả lờiXóaBây giờ Hoàng Cầm có sống lại dể mà về " bên kia sông Đuống " thì chắc vẫn sẽ buồn thôi, có khi còn buồn hơn nữa ấy chứ !!
Trả lờiXóaCàng đọc càng nghe càng thêm buồn
Trả lờiXóaNỗi buồn day dứt cả tâm hồn...
Bao giờ mới thấy nguôi ngoai nhỉ?
Kiếp này đành chịu, chẳng thể hơn!
Nỗi buồn từng phút tưng giây
Trả lờiXóaBao giờ mới hết , kiếp này ? kiếp sau ?