Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

HÀ NÔI , 60 NĂM, MỘT CHẶNG ĐƯỜNG


                                             HÀ NỘI TRONG MẮT AI

                                    "  Mặt Hồ Gươm vẫn lung linh mây trời
                                       Hàng cỏ ngát hương sen hoa Thủ đô
                                       Đường lộng gió thênh thang năm cửa ô
                                       Nghe tiếng cười không quên niềm thương đau "      

       
          Một sớm mùa thu, vừa tỉnh dậy tôi đã nghe văng vẳng đâu đó bài hát " Hà Nôi  niềm tin và Hy vọng " và nghe thấy cả tiếng cười của những cô cậu học sinh  đạp xe lướt đi trên phố phường của Thủ đô để tới trường , nhìn lên tờ lịch  tôi mới biết hôm nay là ngày 10 thang 10, ngày Giải phóng Thủ đô.
               Thời gian thấm thoát thoi đưa, một chớp mắt đã 60 năm trôi qua. Ngày Hà Nôi được  giải phóng sau  "  Chín năm làm một Điện Biên " tôi mới13 tuổi  đang cùng các bạn đồng trang lứa học tập và vui chơi bên dòng  Ly giang Xứ Người. Nhưng tôi đã biết Hà Nội từ trước đó , đơn giản vì " Nơi tôi sinh Hà Nội, ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy ", 16/10/1941 ,  " Ngõ nhỏ phố nhỏ , nhà tôi ở đó", 38 phố Quán Sứ. Năm lên 5 tuổi tôi cùng Cha Mẹ anh chị em tản cư ra vùng kháng chiên Tuyên Quang, còn nhỏ nên tôi chẳng nhớ gì nhiều, nhưng hình ảnh  từng nhóm người đua nhau chèo thuyền trên Hồ Gươm thì vẫn lưu lại trong trí nhớ của tôi. Mãi hè năm 1957 Hà Nội giải phóng được 3 năm tôi và các bạn mới trở về Hà Nôi. Tôi không bao giơ quên ngày đó chính Cha tôi đã ra ga đón tôi rồi đèo tôi trên chiếc xe Mobilet đã cũ dạo quanh  Hồ Gươm và phố phường Hà Nôi rồi về ngôi nhà 100 phố Phó Đức Chính gần Hồ Tây ,đó là nơi ở của gia đình tôi từ ngày đó cho tới khi phải sơ tán khỏi HN những năm chiên tranh chống Mỹ 1964.
   
Hà Nôi thời Xe điện
        Đã 60 năm , Hà Nôi đã có biết bao đổi thay , từ một thành phố chỉ vài vạn dân nay đã  ngót nghét 6 triệu người, bao công trình mới, bao nhiêu tòa cao ốc đã mọc lên, bao nhiêu con đường mới được mở ra. " Hà Nội trong mắt ai ?" thì không biết thế nào, nhưng Hà Nôi trong mắt tôi thì vẫn một dáng thân quen dù có thay đổi bao nhiêu nữa.  Sự đổi thay của Hà Nội đã có lúc làm cho cả những " người nghệ sỹ lang thang hòai trên phố , bỗng thấy mình không nhớ nổi tên một con đường " ( Em ơi Hà Nội Phố), nhưng tôi thì không, tôi vẫn nhớ tên từng con phố, phố Tràng Tiền chạy thăng đên Nhà hat lớn, ,phố Đinh Tiên Hoàng ven Hồ Gươm, phố Hàng Trống nổi tiếng với hiệu kem " bốn mùa" , phố Hàng Than với hiệu bánh cốm Nguyên Ninh, phố Chả cá nổi danh  ,rồi Hang Ngang, Hàng Đào con phố tơ lụa với những cô bán hàng " mắt sắc như dao"  và  nụ cười luôn hẻ nở trên những cặp môi " hồng như san hô", không thể không nhắc tới những con phố " Bát đàn", "Lãn Ông " bán đày các vị thuốc "hồi xuân" ' rồi Hàng Mành  mùi bún chả  thơm lừng, phố Tạ Hiện với những nhà hàng bia hơi luôn  chen đày thực khách, phố Hàng Giày thơm mùi chè " Lục tàu xá", phố Hàng Hành với cà phê Nhân nổi danh một thời ....còn nhiều nữa những địa danh  mà tôi không thể kể hết  .
     
        Dù thay đổi thế nào thì Ha Nội vẫn là thành phố luôn giữ chân được nhiều du khách khăp mọi miền, trong ngoài nước. Có thể bạn thich đến với thành phô   Hồ Chí Minh sôi động, ồn ã, nhưng tôi thì không, tôi vẫn thích một Hà Nôi  nơi mà " nằm kề bên nhau  phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu", tôi vẫn thích Hà Nội với Hồ Tây mỗi buổi chiều về " Đàn Sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời". Đáng buồn là thành phố luôn đẹp "trong mắt ai" ấy giờ đây đang mất dần cái vẻ cổ kính và bình lặng vốn có để thay vào đó nhưng kiến trúc kiểu mới lai Tây lai Tàu, mọc lên lộn xôn, ngổn ngang, bao nhiêu khu mới được mở ra nhưng chẳng hề được quy hoạch ,không hài hòa với những kiến trúc xưa người Pháp để lại, Trung tâm hôi nghi quốc gia, Bảo tang Ha Nôi những người dân thường chẳng hiểu gì về kiên trúc đô thi còn thấy xấu  thế mà nhưng người có quyền lực lại lưa chọn cho xây dựng lên để rồi làm méo mó đi cái vẻ đẹp  Tao nhã của Ha Nôi. Bao giờ thì những con phố quanh Hồ  Gươm, chợ Đồng Xuân, Hàng Ngang Hàng Đào mới được trở thành " Khu đi bộ" ? câu hỏi hình như chẳng bao giơ có lời đáp. Người Hà Nội đich thực luôn băn khoăn, đành rằng cuộc sông phải đi lên, thành phố cũng phải luôn vận động đổi thay, nhưng làm sao để giữ mãi được một Ha Nôi đã hằn dấu ấn của lịch sử, để giữ mãi được vẻ đep cổ kính , trang trọng, thanh lịch và nên thơ của một thủ đô "Hào hoa phong nhã " với bề dày nghìn năm văn hiến.
              Trong nỗi bức xúc và những suy tư về một Ha Nôi đang đổi thay,tôi như  lại nghe thấy những tiếng gọi khẩn thiết ;
               " Trả lại tôi góc phố ngày xưa
                  Trả lại tôi gác nhỏ chiều mưa ..." (  Hiu hắt đời nhau )

    Chắc là  sẽ chẳng bao giờ ta  đòi lại được nhưng "góc phố " những " gác nhỏ" ấy nữa , nhưng là những người con của Hà Nội thân thương lẽ nào ta chịu ngồi im, lẽ nào ta chịu để  nhưng con phố của Hà Nội mất đi " Mùi hoa sữa vẫn ngọt ngào đêm đêm " ( Hoa Sữa) ?
 Với tôi, đã 74 mùa thu trôi qua, đã nhiều năm gắn bó với Hà Nội cả trong những ngày khói lửa chiến tranh khốc liệt và cả trong những tháng ngày hoa bình êm đẹp. Đã có những ngày tôi phải chia xa Hà Nội nhưng không bao giờ tôi quên được nhưng kỉ niêm ,nhưng ký ức cả khổ đau, buồn thương lẫn tự hào, hạnh phúc về Hà Nội , thánh phố nơi tôi sinh ra. Bởi thế  :
                    "    Dù có đi bốn phương trời
                        Lòng vẫn nhớ về Hà Nôi.."

         
 Khi phải ở xa Hà Nội, những lúc thấy lòng mình xao xác là tôi lại " vội vã trở về " để :

                                 " Nghe tim mình rưng rưng trong nước hồ thu " ( Ph.Quang )

                                                                                        Sáng 10/10/1914, Công Lý

2 nhận xét:

  1. Chúng ta yêu Hà Nội vì cái HỒN của HN xưa, vì những kỷ niệm gắn với HN, anh nhỉ...
    Bài viết của anh hay quá!

    Trả lờiXóa
  2. Là em động viên anh đó thôi, viết để mà suy ngẫm ,mà hy vọng thôi em ạ.
    Trưa ngày 19/10 này vợ chông em nhớ đến nhà anh nhé, không phải ở trên nhà vườn nữa mà là ở khu đô thi mới Ngĩa Đô , ngõ 106 đương Hoàng quốc Việt.

    Trả lờiXóa