Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Sống thực


                               

                               SỐNG THỰC HAY CHỈ  "GẦN NHƯ LÀ SỐNG"

          Tôi biết là Bạn đang sống đấy, nhưng đã có bao giờ bạn tự hỏi là mình đang "Sống thực" hay chỉ  "Gần như là sống".?  Cụm từ "Gần như là sống "  không phải do tôi nghĩ ra mà đó là tên một cuốn sách của ĐỖ PHẤN . Ông vốn là một họa sỹ khá nổi tiếng nhưng vài năm gần đây lại nhảy sang viết văn. Điều lạ là những cuốn sách của ông khá hấp dẫn người đoc. Ông chuyên viết về đời sống chốn đô thị, viết về những thân phận trôi giạt trong cái "nhàu nhĩ phố phường", những công chức hạng xoàng loay hoay kiếm sống để nuôi vợ con từ vùng quê chuyển lên,  những bác xích lô cuộc đời lam lũ, và có cả những kẻ  bần cùng  tứ chiếng, ma túy xì ke, những ả làm tiền..Họ sống ở những ngóc ngách của Hà thành  tạo nên một lớp "cặn bã " đô thị..Cuộc sống thực của những hạng người này đươc ĐỖ PHẤN mô tả khá tỷ mỷ, nhiều lớp lang, góc cạnh và qua sự tả thực của ông, họ không phải đang sống mà chỉ đang "GẦN NHƯ LÀ SỐNG" thôi. Vậy thế nào mới là sống  thực? câu hỏi đó Tác giả đã không  trả lời mà dành  cho độc giả. Tôi là một trong số độc giả đó và vẫn đang loay hoay với  câu hỏi " Bạn đã sống thực chưa"?

     Sáng sớm ngày thứ  bảy đầu tháng sáu, bàu trời trong xanh  không một gơn mây ,tôi bỗng nảy ra ý định đi chơi xa một chuyến để có cơ hội trải  nghiệm cái gọi là "sống thực ". Tôi nhảy lên chiếc xe đạp vốn dùng hàng ngày và đạp thẳng về phía Hồ Tây. Sáng sớm trời mát xe còn khá tốt nên chả mấy chốc tôi đã qua con phô Lạc long quân và thế là chạm ngay đến mép nước Hồ Tây. Phía trước măt tôi trên mặt hồ là một đám sen dày đặc. Trời mây, mặt nước hồ lung linh và những búp sen hồng vươn lên trong nắng sớm tạo nên một bức tranh thật đep,  thật kỳ ảo, thật  ấn tượng, một cảm giác sảng khoái, lâng lâng tràn ngập lòng tôi.  Tôi thấy từ trong đám sen ấy có một chiếc thuyền lướt đi, trên thuyền mấy cô gái trẻ đang ôm những bó sen màu hồng tỏa hương thơm dìu dịu. Khi lên bờ thấy tôi đứng bên chiếc xe đạp, một cô gái trẻ măng biếu tôi mấy búp sen, cầm trên tay chưa kịp nói lời cám ơn thì mấy cô gái ấy đã chạy như bay về phía chiếc xe con đỗ gần đó để lại trong gió những tiếng cười ròn rã. Tôi còn nghe vẳng bên tai tiếng một cô gái trong dám trẻ ấy
" Ông đem về nhớ  lấy nhụy sen để ướp trà uống  thơm lắm ông ạ ".  Bỗng chốc tôi nhận ra mấy cô bé ấy hẳn là dân Hà Nôi đích thị, nếu không làm sao biết cách uống trà ướp sen của dân Hà Thành chứ. Trên đương về nhà tôi cứ nghĩ , thế này chả phải là đang "sống thực" đó sao. Có lẽ với tôi sống thưc tức là sống theo cách của mình, theo ý thích, ý định của mình, không lệ thuộc vào người khác, không sống theo cách cua người khác. Đơn giản thế thôi !

        Còn nhớ mấy hôm trước gặp nhau tại nhà hàng Chiếu hoa, tôi cứ há hốc mồm mà nghe câu chuyện "PHƯỢT" hết sức ly kỳ của Cụ Thế Long, đám dân Cầu Ngà chung tôi chẳng ai là không phục sát đất khi nghe câu chuyện về  người " ANH HUNG SA LỘ" ấy cả. Một " cặp đôi hoàn hảo ", Cụ Long và cụ Bà chỉ với chiếc xe máy vào loại "cổ lai hy" , trang bị khá đơn sơ, ba lô khoác áo đã sờn vai, một ít thực phẩm dự trữ, bánh lương khô, nước uống và hai tâm hồn trẻ trung, hừng hực khí thế đã bất chấp mọi khó khăn, gian khổ và cả hiểm nguy để vươt qua chặng đường HA NÔI -MÔC CHÂU -TUÂN GIÁO-SƠN LA-ĐIÊN BIÊN  chưng 1600 cây sô, vươt qua  bao đèo dốc cheo leo, qua cả những đỉnh núi chót vót cách măt biển tới  nghin met. Dọc đường đi có khi lạc lối, có lúc hỏng xe, tự tìm đường, tự vá xe, hai Cụ vẫn sát cánh bên nhau, mốt tình  bền chặt keo sơn suốt mấy chuc năm đã tạo nên sức mạnh phi thường đưa hai Cụ vượt qua muôn vàn thách thức, hiểm nguy để đến với đỉnh cao chói lọi của niền tin vào cuộc sống hôm nay. Chuyến "PHƯƠT" đày kỳ thú này đã chưng minh một chân lý giản đơn nhưng ý nghĩa vô cùng sâu xa : Không có giơi han nào mà con   người không thể vượt qua. Đó chẳng phải là "sống thưc" hay sao? Triết lý rất đơn giản : sông theo cách của chính mình, đó chính là sống thực.

  Tôi đang định dừng bài viết thì nhận được cú điện thoại của Cụ Tú Riềng, thật bất ngờ Cụ báo tin cho tôi hay Cụ đã sắm cái APAT đời mới nhất, cụ cười rất sảng khoái và nói oang oang trong điện thoại,  " tư nay HAI LÚA này chẳng còn phải phiền lụy gì đên vợ con nữa, tha hồ lướt vep, chít chát thoải mái, xem phim xem ảnh mặc sức." Cụ kể chuyện đi sắm APAT khiến tôi cười đến tức bụng,Cụ bảo " Mình đã Hai lúa, đên mua của nó, nó lại còn "hai lúa "hơn cà mình" Tôi thì thầm nghĩ ,còn phải tìm đâu xa nữa, đó đích thị là "sống thực" rôi còn gì nữa.
       Còn các Cụ thì sao? đã sống thực đích thị chưa ?

                                                             Chủ nhật 9/6/2013

 

9 nhận xét:

  1. Trong cuộc sống hiện nay ,biết có bao nhiêu người sống thực ?Nhưng chắc chắn rằng K5 chúng mình bên nhau thì tất cả đều sống rất thực.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi tôn trọng ý kiến của bạn, nhưng cần nhiều bạn trong K5 mình chứng tỏ thêm.

      Xóa
  2. Em phải dụng công để suy nghĩ ...có lẽ đúng là sống theo cách mình muốn ...là sống thực!
    Từ lâu em nghĩ rằng, không sống vì tiền- tiền có rồi mất; không vì danh- danh có cũng chẳng dài lâu, không vì tiếng- càng nổi tiếng càng khổ...Chỉ cần nỗ lực hết sức, không tiếc là mình đã lười...Nhưng đến bây giờ em hiểu rằng còn phải sống vì nhưng gì mình thích nữa!
    Hi, em cũng thích đi hồ Tây ngắm sen nở mà chưa đi được anh ạ. đang mùa sen phải không anh?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đang mùa sen mà em, sen thơm và đẹp nữa nhưng chỉ khi có bóng dáng con người hòa vào thì cái đẹp ấy mới nên thơ. Hãy sống cho chính mình em ạ.

      Xóa
  3. Lâu nay tôi cũng sống theo mình muốn. Người ta có tiền đi xây biệt thự, mua đất đai buôn đi bán lại cho ngày một giầu hơn, còn tôi để tiền đi du lịch. Cụ M Đức rồi cụ Thủy đến nhà đều bảo: Nhà vẫn thế, chẳng thấy có gì khác mấy!
    Tôi trả lời lời theo quan điểm của tôi là chỉ cần đủ sống, ở vừa đủ, chẳng cần biệt thự to làm gì phải dọn mệt lắm! Dành tiền đi chơi cho thỏa thích. Nếu muốn, tôi bán nhà ở trung tâm HN đi, thừa sức mua biệt thự vườn tược ở xa một chút.
    Cụ M Đức tán thành và nhận thấy sai lầm... để phải thuê người trông nom nhà cửa vườn tược phức tạp quá!

    Trả lờiXóa
  4. Tôi cho là Cụ đã rất chí lý, tôi cũng chẳng thú gi cái chuyên trang trại lắm ,nhà cửa đất đai rồi cũng thành hư vô cả thôi, Cụ đi nhiều chắc là "thỏa chí tang bồng " lắm nhỉ?

    Trả lờiXóa
  5. Chủ đề bài viết của Cụ vừa rộng cả không gian thời gian bao quát cả Triết Tâm lý Lý sự và ,tôi nghĩ cả Ẩm thực nữa. Hồi trẻ con ta sống thực, cho dù có lúc nói dối. Lớn , ra đời sống thực dụng nhiều hơn ( chưa kể có lúc sống giả) , về già trải bao chiêm nghiệm cuộc đời làm nhiều học được nhiều về cuộc sống bên người thân bạn thân có điều kiện sống thực những gì mình có được những gì trời đất ban cho và kho vốn sống dậy cho. Dề tài bài này thú vị và có thể tán dài dài

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. tôi rất tâm đắc với quan điểm của Cụ, đề tài này rất thú vị chúng ta sẽ trở lại nhé

      Xóa
  6. Bạn vào link này sẽ thấy bài Trong ánh chớp số phận của bạn:
    http://blog.zing.vn/jb/dt/luson.quelamz/14107078?from=friend

    Trả lờiXóa