Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

NỖI BUỒN



                                                 BUỒN TỪNG PHÚT GIÂY

                     Từng ngày từng ngày đang trôi qua, từng phút từng giây đang trôi qua va nỗi buồn thì cứ như dài vô tận. Mở các trang báo hàng ngày , bật tin tức thời sự trên ti vi hàng ngày , có ngày nào, giờ nào là không có chuyện đau lòng, chuyện buồn tê tái xảy ra.? Hôm nay có thêm ai bị sát hại ? chẳng phải côn đồ, chẳng phải xã hội đen gây án , đây là chuyện một Trưởng chi cục kiểm lâm  dùng súng bắn chết Bí thư tỉnh ủy và Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Tỉnh Yên Bái, một vụ án mạng thật hy hữu. Cái chết sao lai có thể đên dễ dàng như thế , nguyên nhân vì đâu ?  Người ta còn đang "gấp rút "điều tra , nhưng đáp án thì vẫn xa vời vợi. Giờ cái sống cái chết của con người thật không có cách gì mà đoán định. Có khi nào đó , có ai đó sẽ chết , dễ dàng thôi vì ra đường có thể bị bất cứ loại xe cộ nào đi ẩu xị rồi đâm vào và lăn quay ra đó. Nếu không chết ngay đưa vào bệnh viện cấp cứu thì trong lúc mê man chẳng biết gì , cái chân phải bị thương không được chữa cái chân trái lành lăn lại bị cưa cụt. Ôi giờ sao người ta lại sợ bênh viện đến thế . Đi ngoài đường mệt và đói ai chả muôn ghe vào cửa hàng ăn cái gì đó. Nhưng than ôi vừa nhét vào bụng xong chiếc bánh mỳ kẹp Pa te thì bụng đã thấy đâu nhói, Pate kiểu gì đây ? ai sản xuất ra nó, bằng thứ nguyên liệu gi ? hóa ra toàn băng thứ thịt lợn bẩn, gan thối được trộn lẫn với các gia vị thơm phức và thế là ta cứ sơi vào chẳng biết gì để rồi trở thành kẻ chứng thực cho câu nói nhẹ bâng " đường đi từ cái dạ dày tới nghĩa địa ngắn hơn bao giờ hết ".  Bây giơ ta mới cảm nhận được ranh giới mong manh giữa cái sống và cái chết, nhưng tư lâu nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã nói về điều này rồi. Hôm nay nghe lại lời bài hát của ông ta thấy thật thấm thía :

                             Sống từng ngày
                            Chết từng ngày
                            Còn sống một ngày
                            Còn nhìn thấy quanh đây
                            Hàng vạn cánh dơi
                            Tanh hôi bên đời
                            Từng bày thú gian
                            Xum xoe môi cười...
                            ....
                            Hàng triệu tiếng than
                            Nghe trên môi người
                            Tuổi trẻ chết oan
                            Trên tay nhân loại
                            Một đời Việt Nam
                            Nào có lâu dài...
                                                              Trích  " Buồn từng phút giây"


            Đúng là cuộc đời của bất cứ người Việt nào trong thời điểm này đều " Nào có lâu dài ". Trách nhiệm thuộc về ai đây ? câu trả lời còn bỏ ngỏ và chắc sẽ mãi mãi bỏ ngỏ, không muốn tin cũng phải tin  là thế thôi , có phải chăng bạn ơi ? ? ?
                                                                                    Công Lý  27/8/2016

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

LỄ VU LAN


                                                  NGÀY BÁO HIẾU CHA MẸ

   
                                       " Tình Mẹ " và " Công Cha " , cứ đến ngày rằm thang 7 là Ta lại nhớ " Lễ VU LAN". Không biết có phải chỉ ở Việt Nam mình mới có ngày lễ này. Đây là ngày lễ được ghi nhớ theo triết lý của đạo Phât. Đến ngày này tôi lại nhớ về những kỷ niệm xưa , về hình ảnh Cha Mẹ mình những năm tháng Họ còn hiện hữu trên cõi đời.
         Một kỷ niệm với Cha mà tôi không bao giờ quên. Đó là năm 1952 trong kháng chiên chông Pháp. Năm đó tôi 11 tuổi ở với mẹ và mấy anh chị tai Huyên Sơn Dương tỉnh Tuyên Quang. Một hôm tôi tự nhiên bị sốt cao , họng sưng tấy lên không nuốt được thức ăn, tôi khóc ròng, mẹ va mấy anh trai rất lo lắng.  Bố tôi công tác mãi trên An toan khu ( gọi tắt la ATK ) không hiểu sao ông biết tin đã đạp xe mấy chục cây số về rồi lại lội suối băng rừng đèo tôi lên nơi làm việc để chữa bệnh. Nhờ có bố đưa kịp thời đên bệnh viện của Trung ương , tôi được bác sỹ Nguyễn Hữu Tước chuyên về tai mũi họng phẫu thuật căt amedan nên đã khỏi bệnh. Bố tôi đèo tôi đi thật vất vả qua suối qua đèo, tôi ngồi trên khung xe đau ê ẩm nhưng không một lời kêu ca. Tình thương của  Cha đã cứu tôi khỏi cơn nguy nan. Một kỷ niệm mà tôi còn nhớ mãi. Bây giơ ông đã ở nơi xa xăm cõi vĩnh hằng, nhớ ông ngày này tôi thắp một nén nhang  cầu mong cho linh hồn ông thanh thản nới thiên đường.
                                                                   
                                                                                                              Công Lý ngày Rằm thang 7.