Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Suy tư trước phut giao thừa


                                              TA LẮNG NGHE TA 

              Khi tôi ngồi trước máy vi tính gõ bàn phím để viết những dòng này thi chuông đồng hồ vừa điểm qua 10 tiếng, như vậy là chỉ còn gần 2 giờ đông hồ nữa là năm Quý Tỵ sẽ qua đi để bước sang một năm mới - năm  GIÁP NGỌ. Vào thời khắc này quả là thích hợp để làm như nhạc sỹ Trinh Công Sơn đã từng viết  :  "ĐÔI KHI TA LẮNG NGHE TA ".

          Vậy là tôi sắp bước qua tuổi 73, tuổi Tân Tỵ tính theo âm lịch và 12 con giáp. Bước vào năm tuổi này không biết mọi người khác cũng sinh năm 1941 câm tinh con rắn như tôi có suy nghĩ gì, còn tôi thì có đôi chút lo lắng. Theo tử vi thi cứ đên năm tuổi  khi chạm vào tuổi già, 60  và nhất là 73 thì hinh như đánh dấu môt khúc ngoặt của cuộc đời, nhiều người già đã ra đi vào năm tuổi này, nếu vượt qua được thi sẽ có cơ may sống thêm một giáp nữa, đương nhiên số phận mỗi con người khác nhau chẳng ai giông ai. Bố tôi tuổi tuất sinh năm 1910 ông đã mát năm 73 tuổi năm 1982, người anh thứ ba của tôi tuổi dần sinh năm 1938 cũng đã ra đi năm 73 tuổi cung là năm dần. Nhưng anh cả và anh hai của tôi thì đều đã vượt qua cột mốc 73 và tôi hy vong là sẽ nối bước được hai người anh của mình vượt qua được cửa ải này, điều này chắc là hiện thực thôi vì chỉ con hơn một giơ nữa.

    Nhưng năm vưa qua tôi đã trải qua nhưng khoảnh khắc kỳ lạ, thoát nạn trong gang tấc , ấy là vào một ngày  của thang tỵ năm vừa rồi, trên nhà vườn, khi tôi lên nhà sàn chơi lúc bươc xuông cầu thang còn 3 bặc nữa thì bông nhiên trượt chân, tôi ngã và lao xuông theo đà quan tính, tôi nằm quay lơ ngay dưới chân cầu thang và kêu lên một tiếng, sự việc xảy ra quá nhanh , chỉ trong một tích tắc tôi không bị xây xát gì và đã thoát nạn vì khi ngã xuông đầu tôi không đâm vào chiếc cột đá của nhà sàn, chỉ cách vài cm thôi, thật hú vía.Năm  nay tôi cũng còn gặp nhiều chuyên xui xẻo khác nũa cung có thể coi như gặp hạn  chẳng hạn như chân cẳng luôn bị chưng bẹnh Gout hành hạ, hâu như quanh năm phai ăn kiêng đủ mọi thứ, cuộc đời coi như chẳng còn mấy thú vui nữa. Nhìn lai một năm thì cũng thấy la mình còn may mắn lắm, cung có lúc  tiền bạc chẳng có bao nhiêu  bông dưng lại đội nón ra đi nhưng thế lại hóa hay, có thêm bài học cho cuộc đời mình. Hai đứa con ,con gái ở xa thì mình chẳng hỏi nó cũng cứ gừi tiền cho Bố để tăng cường sức khỏe, thằng con trai ở ngay bên thi lại lấy tiền của Bố đi làm phuc  cho thiên hạ. Ngẫm ra cũng có cái được và cái mất, có cái tưởng là mất lại hóa ra là được, điều quan trọng nhất là mình vẫn sống và sông  cũng tạm được, không đến nỗi nào. Khi có người hỏi  cuộc sông khi về già, nhà văn Phùng Quán đã trả lời tuổi già của ông là " tuổi già ham chơi " nghĩa là ông không còn sáng tác được gì nữa, nghĩ lại mình cũng gần như thế ,cũng "ham chơi  " lắm, it chịu suy nghĩ và cầm bút để tiếp tục sự nghiệp "ngâm cứu" tuy vẫn còn "cố vác" và mỗi thang cũng còn kiếm được 2, 3 triệu tiêu xài cho đỡ tủi và khỏi phải ngửa tay xin tiền Bà Xã. Gọi là " ham chơi" nhưng thực ra cũng chẳng còn "chơi" được gì nữa, vì không ăn được thì còn " chơi" cái nỗi gì chứ !

       Tuổi già có lúc ham chơi
       Khi say chén rượu lúc vui cuộc cờ
       Niềm vui dến thật bất ngờ
       Bây giờ hoặc chẳng bao giờ nữa đâu
       Chỉ là kẻ trước người sau
       Đố ai thoát được chiếc cầu " xuôi tay"

  Nhìn ra bạn bè thấy mọi người cũng có vẻ sông khá bình an và yên vui, nhiều bạn sông khỏe và còn khá hoành tráng nữa, thật vui mừng vì có bạn đã chiến thắng được căn bênh hiểm nghèo, mình cũng thực sư vui mừng vì có anh ban  đang sống ở phương nam lại còn gặt hái được "thảnh quả"  phi thường, vui duyên mới, đến đươc với niềm hạnh phúc mới, nhưng sau nụ cười liệu có còn  đọng lại những suy tư.
  Nói đến người để rồi lại nghĩ cho mình, ở cái tuổi 73  cuộc sông gia đình vẫn ổn thỏa, vợ chông thấu hiểu và thông cảm cho nhau, chia sẻ ngọt bùi cay đắng , con cái trưởng thành, cuối năm gia đình con gái từ nước ngoài trở về đoàn tụ, niềm vui tràn ngập trong lòng, thế cũng là đủ, là vui rồi , trên đời  này " nhân bất thập toàn " mà.  Năm tuổi Tân tỵ qua đi để lại nhiều suy tư, những gì đã làm được còn ít qúa, những gi mong muốn thi còn chưa làm được bao nhiêu , nhưng vãn còn thời gian ở phía trước, còn nhiều điều đáng để suy ngẫm cho  năm mới năm Giáp Ngọ. Năm ngựa tới có chắc là sẽ hay hơn, tốt hơn năm rắn không?  có lẽ cũng con tùy, nếu mà ngựa phi nhanh quá có khi lại ngã nhào cũng nên, thôi cứ chậm mà chắc vẫn hơn , quan trọng là phải biết " thích nghi" được với mọi hoàn cảnh để rồi từ đó luôn giữ được sự "cân bằng " trong cuộc sống.
  -
     Không khi xuân mới dã lan vào thềm nhà, cây bưởi mình vun trồng sau một năm đã cho trái chín ngọt lành, giò phong lan trên dàn hoa đã trổ bông , một ngày mới của năm mới đã cận kề, chỉ vài phút nữa, chuông chùa sẽ đổ, phao hoa sẽ nở rộ trên bau trời Ha Nôi thân yêu.
 Xin hãy tự chúc cho bản thân mình và gia đình mình một năm mới an lành, mạnh khỏe và chuc cho tất cả bè bạn khắp muôn nơi năm mới an khang, hạnh phúc....

                                                           Công Lý viết vào lúc 11g55 đêm Giao thừa

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

HA NỘI VÀO XUÂN

VỀ LẠI PHỐ XƯA

   

Hà Nội đã vào xuân, tết GIÁP NGỌ đã cận kề, bỏ qua cái rét thấu xương, mặc những cơn gió đông lạnh lẽo thổi về, sáng nay tôi vẫn đi ra phố, trở lại với nhưng con phố cổ  của Ha Nôi để cố tìm cảm xúc cho một bài viết vào những ngaỳ cuối năm QUÝ TỴ. Tôi đến với phố cổ dịp giáp tết  theo đấu vết bài ca "VỀ LẠI PHỐ XƯA" một sáng tác của nhạc sỹ Phú Quang qua giọng ca Hồng Nhung.



   Rồi cũng về lại phố xưa
   Về trong mùa thu
   Bồi hồi làn mưa lối vắng.










                           
                     Rồi cũng về lại phố quen
                     Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng






 

Lại đi bên em bình yên, bình yên
Cơn gió lang thang về chốn quê nhà  









         Về đây bên nhau cùng bao buồn vui
     Để nghe yêu thương dâng tràn trong tôi






                                                    Dù mai cách xa người ơi
                                                    Tình yêu này vẫn còn mãi trong tôi.





Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở chốn cung hằng ?

                                                       Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
                                                       Em ám ảnh tôi trọn một kiếp ngươi ( HTQ)

                                                    
                                                         



                                                              Thu đi cho lá vàng rơi
                                                               Mong manh nỗi nhớ bên trời thu xa
                                                               Bóng mây in sắc la đà
                                                               Xôn xao tóc biếc dáng ngà ngẩn ngơ.


                                        Có phải em , mùa xuân Hà Nội ?

      Lần theo từng con phố quen tôi vẫn lặng lẽ bước đi trầm ngâm với nhưng nghĩ suy không dứt :

     Thôi cứ để trôi trong ký ức
     Một dáng xưa, một hình bóng thuở nào.

..và trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc thật khó tả :

   "   Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
     Khi thanh âm cũng bất lực như lời..."
                                                               

                                                                      Công Lý 15/1/2004 ( 15 thang chạp Tân Tỵ)